Vì thế lần này chúng ta không chỉ cần đối phó với mộng yểm mà còn phải cẩn thận tổ chức Poker đang háo hức mong ngóng trong bóng tối.”
Nghe Dương Minh nói xong, sắc mặt mọi người càng đen hơn.
Ban đầu đối mặt với mộng yểm thôi đã đủ tuyệt vọng rồi, bây giờ lại còn tổ chức Poker ẩn mình trong bóng tối nữa, bọn họ đánh thế nào đây?
Thậm chí có vài ngự linh sư đều bắt đầu nghĩ, mẹ nó chứ, tại sao ngưỡng cửa gia nhập vào đám quỷ dị lại cao thế này, hạn chế về chủng tộc thực sự cứng nhắc vậy sao? Nhân loại không thể gia nhập thật à?
“Các vị, trong nguy cơ luôn chất chứa cơ hội!” Vương Đức Hải đột nhiên cao giọng.
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người bình thường là hắn ta.
Rõ ràng chỉ là một người bình thường nhưng lúc này biểu hiện của hắn ta còn bình tĩnh hơn ngự linh sư.
“Mộng yểm không có thực thể trong thế giới hiện thực nhưng cả thành phố Lục Đằng này đều bị quỷ vực của nó bao phủ, điều này chứng tỏ chúng ta đều đang chìm vào mộng cảnh, chỉ có trong mộng cảnh mới có thể làm mộng yểm bị thương!
Đây chính là cơ hội của chúng ta!
Chỉ cần chúng ta tìm thấy bản thế của mộng yểm rồi tấn công nó, chắc chắn chúng ta có thể vượt qua nguy cơ lần này.”
“Cục trưởng Vương, ngươi nói thì nhẹ nhàng rồi, chưa nói đến liệu có thể đánh bại mộng yểm hay không, chỉ xét riêng chuyện tìm thấy mộng yểm thôi đã tốn công tốn sức rồi, thành phố Lục Đằng lớn thế này, đi đâu tìm mộng yểm đây?”
Vương Đức Hải không hề tức giận khi đối diện với những câu hỏi kia, hắn ta nhìn Dương Minh: “Đội trưởng Dương, lấy đồ ra đi.”
Dương Minh gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Khi hắn ta quay về lần nữa, trong tay đã có thêm chiếc hộp màu vàng sẫm.
Cái hộp này được làm hoàn toàn từ thép tâm linh, bên trên không hề có kẽ hở, nó được hàn chết lại.
Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía chiếc hộp.
Sau đó, chỉ thấy Dương Minh rút ra đoản đao vàng sẫm ở eo rồi rạch lên cái hộp đó.
Âm thanh khiến người ta ê răng vang lên.
Một giây sau chiếc hộp được mở ra, bên trong là một cây bút máy.
Một cây bút máy màu đen vô cùng cũ kỹ, giống như vật của thế kỷ trước.
Cây bút máy vừa xuất hiện, hơi thở quỷ dị lạnh lẽo bắt đầu tràn lan khắp phòng hội nghị.
Cây bút như vật thể sống mở đôi mắt ngập tràn oán độc nhìn chằm chằm mọi người, khiến người ta không rét mà run.
“Đây là... quỷ khí!” Có người kinh ngạc hô lên.
Khác với Phương Hưu và Dương Minh, phần lớn ngự linh sư đều chưa từng được nhìn thấy quỷ khí.
Mỗi một quỷ khí đều cực kỳ quý giá, không phải thứ mà ai cũng dễ dàng có được.
Vương Đức Hải giới thiệu: “Không sai, cây bút máy này là quỷ khí, cục điều tra gọi nó là bút tiên.”
“Bút tiên!? Đây chính là bút tiên mà những thanh niên não tàn hay chơi trong trò chơi bút tiên sao?”
“Không sai, bây giờ thời gian eo hẹp, ta giới thiệu vắn tắt cho mọi người vậy, sử dụng cây bút này, chỉ cần đưa ra một cái giá nhất định là sẽ có thể biết được đáp án chúng ta cần.”
Nghe đến đây, Phương Hưu hơi động lòng.
Trả giá là có thể biết đáp án?
Đây chẳng phải thứ mà hắn đang sở hữu hay sao?
Nếu như cây bút này thực sự thần kỳ như thế, bản thân hắn hoàn toàn có thể dựa vào nó để hiểu rõ sự thật về quỷ dị.
“Cục trưởng Vương, ý của ngươi là, thông qua cây bút tiên này, có thể hỏi được nơi chân thân của mộng yểm đang trú ngụ?”
“Đúng thế.” Vương Đức Hải gật đầu: “Có điều vấn đề hỏi càng quan trọng, cái giá bút tiên thu về sẽ càng cao, càng bất ngờ, có lúc nó có thể muốn một ngón tay, một đôi mắt, cũng có thể là trái tim, cái đầu của ngươi...”
Nghe đến đây, mọi người đều im lặng.
Lấy ngón tay thì còn có thể chấp nhận được, nhưng không có trái tim hay cái đầu thì người cũng mất luôn còn gì?
Cái giá này, ai dám dùng chứ?
Ngự linh sư đều không phải người vô tư, họ không thể đồng ý hy sinh bản thân để trả giá, hỏi ra vấn đề giúp mọi người.
Vì thế mọi người đều im lặng, chẳng ai dám mở lời.
Mỗi người đều đang nghĩ, ở đây nhiều người thế này, kiểu gì cũng có người đứng ra, dựa vào đâu mà ta phải chịu rủi ro đi hỏi cho các ngươi?
Lúc này, đột nhiên có người đề nghị: “Cái này dễ thôi, đi tìm bừa một phạm nhân bị tội tử hình, để hắn ta hỏi là được rồi mà.”
Vương Đức Hải lắc đầu: “Chỉ có ngự linh sư mới có thể sử dụng bút tiên.”
Cảnh tượng lại lần nữa im lặng, ngự linh sư ở đây bắt đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói một lời.
Dương Minh nhìn mọi người im lặng thì mắng: “Nhìn đám hèn nhát các người xem, không cần các người hỏi.”
Hắn ta là ngự linh sư tam giai, lại còn là đội trưởng, thực lực lẫn địa vị bày ra đó, hắn ta mắng mọi người, đương nhiên không ai dám mở miệng nữa.