Dù cho người bình thường tính tình nóng nảy cũng lựa chọn im lặng, chỉ sợ sau khi đáp lại, Dương Minh sẽ nói hay là ngươi đi hỏi đi.
Dương Minh cầm bút, tìm một tờ giấy trắng, bắt đầu hỏi.
Vương Đức Hải lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Dương Minh, ngươi...”
Dương Minh toét miệng cười: “Cục trưởng Vương, đừng quên năng lực của ta là may mắn, nói không chừng cái giá ta phải trả chính là cái “bút trong quần” ta thôi.”
Vương Đức Hải miễn cưỡng gật đầu, hắn ta biết, chuyện đến nước này chỉ có thể để Dương Minh đi hỏi.
Những ngự linh sư khác không chí công vô tư được đến thế.
Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện năng lực may mắn của Dương Minh phát huy tác dụng, để hắn ta bình an vô sự.
Cục điều tra đang trong giai đoạn then chốt, tuyệt đối không thể để mất đi người có chiến lực cao như Dương Minh.
Trong lúc Dương Minh định hỏi, Phương Hưu lại đứng ra trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Để ta hỏi cho.”
Hắn vừa dứt lời, cả phòng hội nghị im phăng phắc như nghe được tiếng kim rơi.
Kinh ngạc, hoài nghi, không thể tin nổi, tò mò,... đủ loại tâm trạng hiện lên trong mắt mọi người.
Ánh mắt Dương Minh lóe lên sự kinh ngạc, sau đó hắn ta cười: “Phương Hưu, ngươi làm gì thế, muốn cướp sự nổi bật của ta à? Cơ hội thể hiện tốt thế này, ta không nhường ngươi đâu.”
Vương Đức Hải càng lo lắng hơn: “Phương Hưu, cứ để Dương Minh làm đi, năng lực của hắn ta là may mắn, hơn nữa thằng nhóc này còn có không ít át chủ bài, bút tiên thực sự không giết được hắn ta đâu.”
Đối diện với sự ngăn cản của hai người, vẻ mặt Phương Hưu vẫn bình tĩnh: “Ta sẽ không xảy ra chuyện.”
“Phương Hưu, bây giờ không phải lúc cậy mạnh, Dương Minh có thực lực mạnh nhất, vận may tốt nhất, hắn ta mới là người thích hợp nhất...”
Vương Đức Hải còn muốn khuyên can nhưng lại bị Phương Hưu ngắt lời: “Ta đã nói rồi, ta sẽ không sao.”
Vương Đức Hải hơi sửng sốt, hắn ta nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Phương Hưu, trong lòng đã đoán ra gì đó.
Phương Hưu chắc chắn như thế, lẽ nào hắn nhìn thấy tương lai rồi sao? Hắn biết bản thân sẽ không có chuyện gì?
Vừa nghĩ thế, Vương Đức Hải trầm giọng: “Dương Minh, ngươi để hắn làm đi.”
Hiển nhiên Dương Minh cũng nghĩ tới gì đó, cuối cùng, hắn ta gật đầu đưa cây bút máy vào tay Phương Hưu.
Lúc này những người không biết chuyện đều nhìn Phương Hưu bằng ánh mắt phức tạp, có kính phục, có cười nhạo, còn có không thể hiểu nổi.
Họ thực sự không nhớ ra từ bao giờ trong đội ngũ ngự linh sư lại có một thánh mẫu như thế, chuyện tự tìm cái chết này cũng tranh làm.
Phương Hưu không biết suy nghĩ của mọi người, sở dĩ hắn tranh được làm chỉ vì muốn chứng thực suy nghĩ của bản thân, hắn có thể mượn cơ hội này, thông qua vòng lặp tử vong, hỏi ra nghi vấn cất giấu trong lòng.
Đúng là phải cảm ơn mộng yểm, nếu như không có mộng yểm, không biết đến bao giờ hắn mới có thể biết được trong cục điều tra còn cất giấu bảo bối như thế này.
“Nên hỏi thế nào?” Phương Hưu cầm bút tiên hỏi.
“Cầm chặt bút, đầu bút đặt trên giấy trắng, vẽ một vòng tròn rồi niệm chú ngữ, bút tiên, bút tiên, ngươi là kiếp trước của ta, ta là kiếp này của ngươi, sau đó khi cảm thấy có một bàn tay lạnh lẽo cầm lấy bàn tay đang cầm bút của ngươi, ngươi có thể hỏi rồi.” Dương Minh giải thích.
Phương Hưu gật đầu, sau đó nắm bút máy đặt đầu bút lên giấy trắng, bắt đầu vẽ vòng tròn.
“Bút tiên bút tiên, ngươi là kiếp trước của ta, ta là kiếp này của ngươi.”
Sau khi hoàn tất quá trình, một luồng khí lạnh từ cây bút tỏa ra.
Đột nhiên bàn tay đang vẽ vòng tròn của Phương Hưu khựng lại, không phải hắn chủ động dừng mà là có một bàn tay lạnh lẽo nắm tay hắn lại.
Đó là bàn tay của một cô gái, cực kỳ lạnh, lạnh như xác chết, hơn nữa còn không thể nhìn thấy, giống như u linh vậy.
Người ngồi đây đều là ngự linh sư, đương nhiên có thể cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo kia, sắc mặt họ đều trở nên gượng gạo.
Sự khủng bố của bút tiên không hề thấp.
May mà nó có quy tắc của riêng mình, không thể giết người theo phạm vi, nếu không sẽ có rủi ro cực lớn.
“Ngươi có thể hỏi rồi.” Dương Minh nhắc nhở.
Phương Hưu không trả lời, hắn trực tiếp hỏi bút tiên: “Chân tướng về quỷ dị trên thế giới này là gì?”
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt mấy người Dương Minh đều thay đổi.
“Phương Hưu! Ngươi đang hỏi gì thế?!”
“Ngươi điên rồi sao! Cái giá của vấn đề này, ngươi không trả nổi đâu!”
Phương Hưu không để ý đến đám người kia, hắn bình tĩnh nhìn cây bút trong tay.
Đột nhiên cây bút cử động.
Nó điều khiển tay Phương Hưu như phát điên, nhanh chóng vẽ lung tung lên tờ giấy.
Soàn soạt!
Biên độ của động tác càng ngày càng lớn, giấy trắng bị vạch rách, cái bàn cũng xuất hiện vết rạch.
Khí lạnh trong phòng hội nghị đột ngột tăng lên.
“A!!!”
Một tiếng gào lạnh lùng của phụ nữ vang lên từ trong cây bút, màng nhĩ mọi người chấn động!