Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 176 - Chương 176: Đm Bút Tiên Này Là Đồ Ngu À (2)

Chương 176: ĐM bút tiên này là đồ ngu à (2) Chương 176: ĐM bút tiên này là đồ ngu à (2)

Tất cả mọi người đều bịt chặt lỗ tai, vẻ mặt vặn vẹo, gân trên mặt gồ lên, thậm chí người bình thường như Vương Đức Hải thất khiếu đổ máu, chết ngay tức khắc.

Mà Phương Hưu chịu đựng gánh nặng lại chỉ nhíu mày.

Không trả lời được sao? Hay không dám trả lời?

Sau đó.

Đoàng!

Một tiếng nổ vang lên.

Cả người Phương Hưu nổ tung tại chỗ, máu tươi, thịt vụn bắn đầy tường trong phòng hội nghị.

...

...

“Bút tiên bút tiên, ngươi là kiếp trước của ta, ta là kiếp này của ngươi.”

“Tại sao ta có thể chết đi sống lại?”

Đoàng!

Phương Hưu lại bị nổ.

...

“Bút tiên bút tiên, ngươi là kiếp trước của ta, ta là kiếp này của ngươi.”

“Tại sao trên thế giới chỉ có ta nhìn thấy được quỷ dị?”

Đoàng!

“Chữ máu trên trần nhà do ai viết?”

Đoàng!

“Làm sao mới có thể giết được lão bà?”

Đoàng...

...

...

“Bút tiên bút tiên, ngươi là kiếp trước của ta, ta là kiếp này của ngươi.”

Hơi thở lạnh lẽo lại xuất hiện, một bàn tay nữ lạnh băng nắm lấy tay Phương Hưu.

“Ngươi có thể hỏi rồi.” Dương Minh lại nhắc nhở giống lúc trước.

Phương Hưu – người vừa chết vô số lần – đã biết, dựa vào trình độ khủng bố của bút tiên, nó không thể giải đáp được những bí mật kia, hoặc là nó không dám đáp.

Hậu quả của việc gặng hỏi là bút tiên trở nên điên cuồng, còn bản thân hắn cũng chết.

Điều này chứng tỏ những vấn đề mà hắn hỏi còn quá nhiều khúc mắc, trước mắt chưa thể nắm chắc được.

“Đi đâu mới có thể tìm được chân thân của mộng yểm?” Phương Hưu bình tĩnh hỏi.

Lần này bút tiên không phát điên, nó nắm tay Phương Hưu, bắt đầu viết trên mặt giấy.

Đương nhiên, mọi người chỉ có thể nhìn thấy tự bản thân Phương Hưu cầm bút viết chữ gì đó.

Trên giấy nhanh chóng xuất hiện mấy chữ đen.

[Ngôi chùa.]

Nhìn thấy hai chữ này, mọi người sửng sốt.

Dương Minh mắng thẳng: “ĐM bút tiên này bị ngu à, cả thành phố Lục Đằng này có mấy chục ngôi chùa lớn nhỏ, ai biết nó nói đến chỗ nào?”

Phương Hưu hơi nhíu mày, hắn không ngờ bút tiên này lại là một kẻ úp úp mở mở đáng chết.

Trong lúc hắn muốn hỏi xem là ngôi chùa nào thì cái giá phải trả đã tới.

Hắn đột nhiên cảm nhận được lồng ngực truyền tới cơn đau kịch liệt.

Hắn cúi đầu nhìn mới phát hiện ra lồng ngực có thêm một cái lỗ, giống như có thứ gì không thể nhìn thấy vừa gặm thủng.

Ruột, thận, tim,... các cơ quan nội tạng khác đều dần dần biến mất.

Ý thức trở nên mơ hồ, bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của mọi người nhưng âm thanh đó ngày càng xa, ngày càng mơ hồ.

Lúc sắp chết, Phương Hưu còn đang nghĩ, vận may của mình tệ đến bất thường, có lẽ là vì Dương Minh ở ngay bên cạnh gây nên.

...

...

Phương Hưu lại lần nữa sống lại, hắn lựa chọn hỏi thẳng xem là ngôi chùa nào, lần này, cuối cùng hắn cũng có được đáp án chính xác.

Chùa Phổ Đà.

Mà cái giá phải trả là đầu hắn biến mất.

...

...

“Cục trưởng Vương, đừng quên năng lực của ta là may mắn, nếu để ta đến hỏi, nói không chừng cái giá phải trả là “bút trong quần” ta.”

Dương Minh cười toét miệng, sau đó cầm bút máy định vẽ vòng tròn lên tờ giấy trắng.

Mà lúc này, giọng nói bình tĩnh vang lên: “Không cần hỏi nữa, chân thân của mộng yểm ở chùa Phổ Đà.”

Mọi người cùng sửng sốt, nhìn theo giọng nói phát ra, họ phát hiện ra người nói chính là Phương Hưu.

“Sao ngươi biết mộng yểm ở chùa Phổ Đà?” Dương Minh cũng sững sờ.

Còn chưa hỏi, sao đã biết đáp án rồi.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Phương Hưu bình tĩnh nói: “Đừng quên năng lực của ta là cảm ứng, ta đã cảm ứng được rồi.”

Vừa mới dứt lời, chỉ có Vương Đức Hải, Dương Minh và những người biết chuyện hiểu ý Phương Hưu.

Cảm ứng gì chứ, rõ ràng là tiên tri thấy rồi.

Dương Minh cũng âm thầm thở phào một hơi, mặc dù năng lực của hắn ta là may mắn, hơn nữa cũng có không ít át chủ bài chống đỡ nhưng không ai muốn lấy bút tiên ra cược mạng.

Nếu như sức mạnh của bút tiên thực sự dễ sử dụng, nó đã không bị phong ấn trong chiếc hộp làm từ thép tâm linh.

“Nếu ngươi đã cảm ứng được rồi thì Dương Minh không cần hỏi tiếp nữa.” Vương Đức Hải nói.

Nghe thấy lời này của Vương Đức Hải, những ngự linh sư không quen biết Phương Hưu đều cảm thấy khó mà tin nổi.

Sao lại giống trò trẻ con thế này?

Chùa Phổ Đà cách cục điều tra mấy chục cây số, thần tiên phương nào mới có thể cảm nhận được ở cự ly xa như thế?

Một ngự linh sư dân gian buột miệng: “Cục trưởng Vương, ngươi có biết chùa Phổ Đà cách đây bao xa không? Một ngự linh sư nhất giai như hắn sao có thể cảm nhận được mộng yểm?”

Vương Đức Hải trầm giọng: “Phương Hưu là một ngự linh sư thuộc hệ cảm ứng đặc thù, trên mặt ý nghĩa khả năng cảm ứng của hắn không giống với cái truyền thống, nếu hắn đã cảm ứng được vậy điều đó nhất định là thật.”

Bình Luận (0)
Comment