Vị ngự linh sư dân gian kia còn định nói gì nữa nhưng lại bị Dương Minh ngắt lời: “Bây giờ việc các ngươi cần làm không phải chất vấn mà là tin tưởng cục điều tra, tin tưởng Phương Hưu vô điều kiện, bọn ta sẽ không lấy mạng của các ngươi ra đùa.”
Dù sao thì Dương Minh cũng là ngự linh sư tam gia duy nhất của thành phố Lục Đằng, lời nói có trọng lượng, hắn ta vừa mở miệng đã đè bẹp mọi âm thanh nghi vấn của mọi người.
“Phương Hưu, nếu ngươi đã cảm ứng được chân thân của mộng yểm ở chùa Phổ Đà, vậy bây giờ, chúng ta nên hành động thế nào?”
Dương Minh hỏi.
Mọi người lại càng ngạc nhiên hơn, họ lần lượt đánh giá Phương Hưu.
Họ không thể ngờ rằng cục trưởng và đội trưởng Dương Minh của cục điều tra đều tin tưởng Phương Hưu như thế.
Không chỉ tin vào năng lực cảm ứng của Phương Hưu vô điều kiện mà bây giờ đến cả hành động thế nào cũng phải hỏi hắn.
Rốt cuộc Phương Hưu là ai?
Chẳng lẽ là con ông cháu cha của tổng bộ?
Thực ra, nguyên nhân Dương Minh hỏi dò Phương Hưu rất đơn giản, không phải bảo đối phương quyết định mà muốn biết Phương Hưu còn tiên đoán được những tin tức mấu chốt nào.
Phương Hưu trầm ngâm một lát: “Đầu tiên, mọi người nói cho ta biết về năng lực của mình, ta phải nắm được tác dụng của năng lực mà các ngươi đang sở hữu.”
Tự báo năng lực?
Không thể không nói, mọi người vô cùng bài xích chuyện này, năng lực của ngự linh sư gắn liền với con át chủ bài của chính mình, đôi khi chỉ với chút thông tin ít ỏi có thể lật ngược tình hình, thế nên có rất ít người tự nguyện giới thiệu năng lực của mình.
Có rất nhiều vụ việc về các ngự linh sư nhất giai bí mật giết chế ngự linh sư nhị giai dựa vào năng lực đặc biệt của mình.
Mọi người rơi vào trầm mặc, không ai muốn lên tiếng trước.
Phương Hưu bình tĩnh nhìn một vòng, hắn thản nhiên nói: “Với thực lực của các ngươi, che dấu năng lực có thực sự cần thiết không?”
“Ngươi nói cái gì?”
Phốc!
Một ngự linh sư với tính tình hung bạo đứng trước mặt, căm tức nói với Phương Hưu.
“Ngươi cho rằng bản thân là ai, chỉ là một cái hệ phụ trợ…”
Lời hắn ta nói còn chưa xong, thì con mắt đen trắng rõ ràng của Phương Hưu lập tức biến thành huyết đồng.
“A!”
Tên ngự linh sư kia lập tức kêu lên đầy thảm thiết, ngã thẳng xuống đất, hai tay ôm chặt lấy đầu, lăn lộn trên mặt đất.
Cảnh tượng kì dị này khiến mọi người kinh hãi.
Ai cũng không thể ngờ Phương Hưu lại có thủ đoạn khiến người ta sợ hãi.
Trầm Linh Tuyết ở trong góc nhìn thấy huyết đồng, sắc mặt tái nhợt, thân thể mảnh khảnh không tự chủ được khẽ run lên, hiển nhiên huyết đồng là gợi lên một ít ký ức không tốt.
Nàng ta lập tức cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi chân, hoàn toàn không dám nhìn thẳng Phương Hưu.
“Bây giờ, mọi người tự khai ra năng lực của chính mình đi, với mộng yểm mà nói, vài phế vật cản trở chỉ giúp nó gia tăng dinh dưỡng, không thích hợp tham gia các hoạt động tiếp theo.” Phương Hưu bình tĩnh nói.
Một vài ngự linh sư có thực lực yến hơn giận dữ nhưng không dám lên tiếng, những ngự linh sư có thực lực còn lại thì trợn mắt nhìn, nhưng nhìn thấy Dương Minh ở bên cạnh như hổ rình, cuối cùng họ cũng không dám làm khó dễ.
Lúc này, một người đàn ông ăn mặc phong cách Smart* với mái tóc đỏ lên tiếng trước: “Năng lực của ta là ca hát. Ca hát có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác và khiến người ta mất trí.”
*Smart: Smart là phong cách du nhập vào Trung Quốc từ năm 2008, các nhóm nhạc Rock lúc đó “chạy theo hình tượng” này một cách mù quáng, tóc để dài, ăn mặc có phần diêm dúa, trang điểm đậm.
Phương Hưu gật đầu, lập tức nói: “Người tiếp theo.”
Có người mở đầu, sau đó rất nhanh đã có người thứ hai, người thứ ba…
“Năng lực của ta là sức mạnh, có thể kích hoạt sức mạnh siêu việt hơn người thường.” Một người đàn ông gầy gò cúi khom người nói.
“Định thân, trong một thời gian ngắn có thể cố định một người hoặc quỷ dị.”
“...”
Khi mọi người lần lượt nói ra năng lực của mình, Phương Hưu đã có phán đoán trong đầu.
Hắn biết rằng một số người trong số họ chắc chắn vẫn đang che giấu điều gì đó, nhưng điều đó không quan trọng, bởi hắn không bao giờ trông cậy vào những người khác.
Hắn chỉ cần những người này không cản trở và có thể dọn dẹp những tạp binh là đủ.
Hiện tại, cả thành phố Lục Đằng đều rơi vào quỷ vực mộng yểm, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn sẽ có vô số đàn em của mộng yểm cùng góp mặt.
Phương Hưu cũng không định ra tay với đám tạp binh này, hắn phải giữ sức lực để đối phó với mộng yểm.
“Ngươi, bước ra khỏi hàng.”
Phương Hưu chỉ vào người có phong cách Smart với mái tóc đỏ, giọng như vịt đực đầu tiên.
Người có phong cách Smart bàng hoàng, hắn ta chỉ chỉ vào chóp mũi của mình.