Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 178 - Chương 178: Nhật Thiên, Ngươi Chính Là Ác Mộng Của Mộng Yểm (1)

Chương 178: Nhật Thiên, ngươi chính là ác mộng của mộng yểm (1) Chương 178: Nhật Thiên, ngươi chính là ác mộng của mộng yểm (1)

“Ta hả?”

“Đúng, chính là ngươi, hát thử cho ta nghe xem nào.”

“Hả? Hát á? Bây giờ ư?” Người có phong cách Smart hoài nghi Phương Hưu đang làm nhục mình.

Nhưng hắn ta e ngại thực lực và thế lực của đối phương, nên hắn ta chấp nhận sự nhục nhã này.

“Được rồi anh trai, ngươi muốn nghe bài gì?”

“Vận may đến.”

Khoé miệng của người theo phong cách Smart giật giật.

“Sao thế? Không biết hát à?”

“Không phải không phải, ta cảm thấy cái này rất hợp với hoàn cảnh hiện tại.”

“Phương Hưu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Hiện giờ đang trong thời điểm quan trọng, ngươi lại có tâm trạng nghe hát à?”

Một vị ngự linh sư thẳng thắn chất vấn, hắn ta có hơi bất mãn với hành vi hất cằm sai khiến của Phương Hưu, hiện tại hắn ta chỉ thấy Phương Hưu đang lãng phí thời gian cho nên không nhịn được mà lên tiếng.

Phương Hưu thản nhiên liếc hắn ta một cái rồi bình tĩnh nói: “Với chỉ số thông minh của ngươi, ta cũng thấy rất khó để giải thích cho ngươi đấy.”

“Ngươi!”

Hành động của Phương Hưu khiến ngự linh sư nổi giận, nhìn tư thế kia như sắp chuẩn bị ra tay, nhưng Dương Minh đã tiến gần đến hắn ta, nhìn hắn ta như thể đang cảnh báo, hắn ta lập tức im bặt.

“Hát đi.”

“Vâng.”

“Khụ khụ…”

Người đàn ông phong cách Smart hắng giọng sau đó bắt đầu hát.

"Gấp một con hạc giấy và buộc nó bằng một dải ruy băng đỏ. Cầu mong những người tốt bụng gặp nhiều may mắn mỗi ngày. Cầu mong cuộc sống của người chăm chỉ luôn tươi đẹp, người khoẻ mạnh đang độ xuân thì, cả cuộc đời bận rộn của ngươi sẽ luôn rạng rỡ..."

Giọng vịt đực vang lên xung quanh phòng họp.

Mọi người nghe thấy âm thanh đều có vẻ ghê tởm như ăn phải phân.

Điều quan trọng là, Smart hát vô cùng say mê, thậm chí còn đung đưa, gật đầu theo tiết tấu, vô cùng tập trung.

Có thể nhìn ra hắn rất thích ca hát, nhưng hát rất khó nghe.

“Tốt lắm, dừng lại.”

“Vận may đến, chúc mọi người gặp nhiều may mắn, may mắn…”

“Dừng!”

“Ồ ồ, vầng vầng.”Smart nhìn thấy ánh mắt không tốt của Phương Hưu thì vội vàng dừng lại niềm say mê kia.

Lúc này, Phương Hưu nhìn về Triệu Hạo - kẻ hèn nhát trong đám ngự linh sư.

“Nhật Thiên, ngươi cảm thấy thế nào?”

Triệu Hạo hơi kinh ngạc, hắn ta không ngờ rằng khi Phương Hưu dừng cuộc họp để gọi mình.

“Quá khó nghe, ta cảm thấy điếc tông như ta hát vẫn còn dễ nghe hơn hắn ta.”

Smart mặt tối sầm lại ngay, hắn ta nói: “Ngươi có hiểu âm nhạc không!”

“Cái ta nói không phải là tiếng hát mà là sự sợ hãi, sau khi nghe xong hắn ta hát, có phải nỗi sợ đã giảm đi không?”

Triệu Hạo ngẩn người, lập tức phản ứng lại nói: “Hưu ca, khi ngươi nói vậy, ta thật sự không còn sợ hãi nữa. Vừa rồi khi nghe bài hát, tất cả những gì ta có thể nghĩ đến là giọng hát tệ quá, ta chỉ muốn hắn ta ngừng hát thôi trong lúc nhất thời ta quên mất mộng yểm.

Tiếng hát của hắn ta thực sự có thể khiến người ta mất đi lý trí, vừa rồi ta gần như hận không thể không đánh hắn ta vài phát.”

Nghe được Triệu Hạo lời nói, một số ngự linh sư đã bắt đầu suy nghĩ sâu xa, họ tựa hồ cũng hiểu được ý đồ của Phương Hưu.

Phương Hưu gật đầu: “Rất tốt, xem ra điểm mấu chốt của lần hành động này đều nằm ở hắn ta.”

“Ta?” Smart ngơ ngác chỉ vào mình, không ngờ mình lại trở thành trung tâm của sự chú ý.

Rõ ràng năng lực của hắn ta đứng cuối danh sách những ngự linh sư nếu xét về hiệu quả chiến đấu.

“Dương Minh, ngươi đưa hắn ta đến đài phát thanh và truyền hình, phát sóng toàn thành phố, bảo hắn ta hát bài “Vận may đến”, để giảm bớt nỗi sợ hãi trong thành phố và làm suy yếu sức mạnh của mộng yểm. Những người còn lại, hãy đi cùng ta đến chùa Phổ Đà, mọi người lập tức hành động ngay."

Hai mắt Dương Minh đột nhiên sáng lên: "Ý kiến ​​hay quá! Sức mạnh của mộng yểm đến từ sự sợ hãi. Chỉ cần nỗi sợ hãi của con người có thể giảm bớt đến một mức độ nhất định thì yểm mộng sẽ yếu đi!

Chuyện này cứ giao cho ta, khi ta giải quyết xong, ta sẽ lập tức tới chùa Phổ Đà với ngươi để cùng nhau giải quyết triệt để yểm mộng.

Mộng yểm chết tiệt này đã gây ra thiệt hại lớn như vậy cho thành phố Lục Đằng, ta sẽ bắt nó phải trả giá!

Thành phố Lục Đằng không cho phép quỷ dị mạnh như vậy tồn tại!”

Một vài ngự linh sư dân gian nghe vậy cũng bừng tỉnh, ánh mắt nhìn về phía Phương Hưu liên tục thay đổi.

Hoá ra Phương Hưu bảo người kia hát là vì mục đích này.

Chẳng trách Dương Minh hỏi hắn phải xử sự như thế nào, xem ra người này chắc chắn đóng vai trò cố vấn trong cục điều tra.

“Hãy nhớ rằng, ngươi phải xỏ đôi giày thêu của mình rồi chạy hết sức, bởi vì thời gian càng trôi qua, sức mạnh của mộng yểm sẽ càng mạnh. Trước khi thành phố bị chiếm đóng hoàn toàn, hãy nhanh chóng làm suy yếu sức mạnh của mộng yểm.”

Bình Luận (0)
Comment