“Không thành vấn đề.” Dương Minh gật đầu, sắc mặt hắn ta ngay lập tức cứng ngắc: “Sao ngươi biết quỷ khí ta sở hữu là giày thêu?”
Phương Hưu thản nhiên liếc Dương Minh một cái rồi bình tĩnh nói: “Ta cảm nhật được thôi.
Nhớ cho kỹ, ngươi nhất định phải mang giày thêu, phải giành giật từng giây từng phút, nếu ngươi ngại bị bẽ mặt thì đợi sau khi rời khỏi cục điều tra hẵng mang vào.”
Dương Minh: “...”
Hắn ta đột nhiên cảm thấy Phương Hưu đang nắm giữ thêm một điểm yếu của bản thân.
Không, đó không phải là điểm yếu, bởi vì mọi người đều đã biết rồi, cho nên hắn ta có hơi ngượng nghịu!
Thực ra Dương Minh đã suy nghĩ quá nhiều, vào thời khắc mấu chốt này, cũng không có ai để ý tới đôi giày thêu của hắn ta.
Hơn nữa, cho dù để ý, thì người ta cũng sẽ chỉ ghen tị với vì hắn ta có vũ khí lợi hại như vậy chứ không phải chế nhạo hắn ta.
Vương Đức Hải lập tức ra lệnh: “Ta ủy thác cho Phương Hưu làm đội trưởng tạm thời, có toàn quyền quyết định.”
Không ai phản đối về điều này.
Hiển nhiên, thực lực, kế hoạch hành động Phương Hưu vừa mới thể hiện ra đã được mọi người công nhận.
Lúc này Vương Đức Hải lại nói: “Phương Hưu, ngươi có phát hiện được tung tích của Bạch Tề không?”
Phương Hưu lắc đầu: “Không có, nhưng ta đoán, nếu như Bạch Tề không chết, có lẽ hắn ta đang ở chùa Phổ Đà. Với thực lực của hắn ta, quỷ dị bình thường hoàn toàn không thể bẫy được hắn ta, cho nên chỉ có khả năng chính là mộng yểm tự mình ra tay. “
Nói xong, Phương Hưu không nói nữa mà dẫn mọi người xuất phát ngay.
Mọi người bước ra khỏi phòng điều tra rồi đi đến bãi đậu xe.
“Năm người trên một xe, cố gắng giảm bớt mục tiêu. Triệu Hạo, Bàn Tử, Trẩm Linh Tuyết, Trình Tân Nguyên, ta và ngươi đi chung một xe.”
Trình Tân Nguyên bị gọi đến có hơi ngạc nhiên, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu, hiển nhiên hắn ta kinh ngạc vì mình được Phương Hưu gọi tên.
Trình Tân Nguyên là người đàn ông trước đó, dáng người khom lưng, gầy gò với năng lực là sức mạnh.
Dựa vào hình thể của hắn ta có thể nhìn ra, tại sao hắn ta có khả năng đánh thức sức mạnh.
Giống như việc thức tỉnh năng lực tính dục của Triệu Hạo, cái người ta càng thiếu thì càng khao khát.
Trong thời điểm quan trọng này cũng không có người phản đối sắp xếp của Phương Hưu.
Phương Hưu đã có những tính toán sẵn khi sắp xếp những người này ngồi cùng xe với mình.
Triệu Hạo càng không cần nói đến nữa, dựa vào nỗi sợ hãi của mộng yểm đối với hắn ta, có lẽ điều này sẽ mang lại tác dụng kỳ diệu.
Kể từ khi Trầm Linh Tuyết được giáo dục, nàng ta đã trở thành một người hoàn toàn khác, nàng ta giữ im lặng và tuân theo mệnh lệnh, hơn nữa, sau khi trải qua sự cố thôn Hắc Thuỷ lần trước, sức mạnh của nàng ta đã tăng lên và năng lực hoả diễm của nàng ta rất phù hợp để dọn dẹp hiện trường.
Còn Bàn Tử và Trình Tân Nguyên, bọn họ còn có những công dụng khác.
Sau đó mọi người lên xe, chiếc xe được lái ra ngoài.
Lúc này, thành phố Lục Đằng đã hoàn toàn thay đổi, sương mù dày đặc khắp nơi, tất cả các tòa nhà trên đường đều bị sương mù dày đặc bao phủ, chỉ có thể nhìn rõ đường nét, trông giống như một cảnh trong phim kinh dị, càng tăng thêm cảm giác quỷ dị.
Sâu trong sương mù, có bóng người mờ nhạt hiện lên, thỉnh thoảng có thể nghe thấy hai tiếng gầm mất nhân tính.
“Hưu ca, ta cảm giác như xuyên vào một bộ phim kinh dị, ngươi cho rằng lần này chúng ta có thể thành công giải quyết sự kiện mộng yểm sao?” Triệu Hạo lo lắng nói.
“Có thể hay không là tùy thuộc vào ngươi đó.”
Triệu Hạo sửng sốt: “Dựa vào ta? Hưu ca, xin đừng gây sự nữa. Cho dù đã mười một giờ, ta vẫn cảm thấy mình đánh không lại mộng yểm, lần trước đánh không lại tóc quỷ cấp B, chứ đừng nói đến mộng yểm cấp S. “
Phương Hưu lắc đầu: “Đâu có bảo ngươi động tay đâu”
Triệu Hạo càng ngày càng bối rối: “Không động tay thì động cái gì?”
“Giống như những gì ngươi đã làm trong giấc mơ lần trước ấy.”
Triệu Hạo đột nhiên đỏ bừng mặt: “Hưu ca, đã đến lúc này rồi, ngươi đừng đùa nữa.”
“Ta không đùa đâu, ngươi không nhận ra rằng mộng yểm chưa bao giờ kéo ngươi vào giấc mơ sao? Sở dĩ ngươi bước vào giấc mơ bây giờ là vì quỷ vực của mộng yểm đã bao trùm toàn bộ thành phố Lục Đằng.
Nếu không, ngươi sẽ không bị mộng yểm kéo vào mộng.”
“Tại sao lại xảy ra chuyện này?”
“Nếu mộng yểm là cơn ác mộng của mọi người thì ngươi chính là cơn ác mộng của mộng yểm.”
“Chết tiệt, Nhật Thiên, từ khi nào mà ngươi trở nên lợi hại như vậy?” Lưu Soái mập mạp đột nhiên hét lên.
Triệu Hạo cười xấu hổ, không giải thích.
“Trình Tân Nguyên, lấy đồ ra đi.” Phương Hưu đột nhiên nói với Trình Tân Nguyên.
Trình Tân Nguyên ban đầu hơi sửng sốt, sau đó trên mặt hiện lên vẻ bối rối.