Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 180 - Chương 180: Đầu Người Đèn Lồng (1)

Chương 180: Đầu người đèn lồng (1) Chương 180: Đầu người đèn lồng (1)

“Đồ? Đồ nào?”

“Ngươi cho rằng ta sẽ không nhận ra ngươi khi ngươi thay áo vest sao? Giám đốc Trình.”

Trình Tân Nguyên càng ngày càng bối rối: “Đội trưởng Phương, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”

“Do ta nhắc nhở chưa đủ rõ ràng sao? Giám đốc Trình, chi nhánh Đã Giết Chưa.”

Trình Tân Nguyên nghe vậy thì vẻ bối rối, hoang mang trên mặt lập tức biến mất, hắn ta thoáng chút cảnh giác nghiêm túc nhìn Phương Hưu rồi nói: “Sao ngươi nhận ra ta?”

“Ngươi đã quên năng lực của ta chính là cảm ứng à. Tuy rằng ngươi cố ý khom lưng, làm cho mình trông luộm thuộm, hoàn toàn khác với người chuyên nghiệp trước đây, nhưng ngươi không thể giấu được cảm giác của ta.”

Trình Tân Nguyên cười nói: “Ngươi có cảm ứng mạnh mẽ như vậy, bảo sao Vương Đức Hải và Dương Minh tin tưởng ngươi.”

Trên thực tế, sở dĩ Phương Hưu nhìn thấu được sự ngụy trang của Trình Tân Nguyên là vì lần đầu tiên hắn giết người trong phòng họp.

Khi tóc quỷ tấn công Trình Tân Nguyên, đối thủ đã lấy ra chân nến thanh đồng để chống lại tóc quỷ nhằm cứu mạng chính mình.

“Nếu ngươi đã thừa nhận thì hãy giao cây nến thanh đồng của ta ra đây.”

Sắc mặt Trình Tân Nguyên có chút khó coi, thành thật mà nói hắn ta cũng không muốn giao ra, bởi vì ở quỷ vực của mộng yểm, chân nến thanh đồng tuyệt đối là bảo vật cứu mạng.

Giao nến thanh đồng lúc này đồng nghĩa với việc mất đi hy vọng sống sót.

Nhưng nếu không giao ra, chẳng khác nào trở thành kẻ thù của Phương Hưu.

Người khác không biết Phương Hưu nhưng làm sao hắn ta có thể không biết, Phương Hưu này là một kẻ điên, ngay cả câu lạc bộ Quang Minh cũng bị hắn tàn sát, hắn ta là đối thủ của hắn sao?

Suy nghĩ một chút, cuối cùng Trình Tân Nguyên lựa chọn đưa chân nến thanh đồng ra.

Hắn ta biết rất rõ hiện tại không phải là thời điểm nội chiến, chân nến thanh đồng có thể cứu mạng hắn ta, nhưng một khi Phương Hưu thực sự có thể giải quyết mộng yểm, chân nến thanh đồng sẽ trở nên không cần thiết nữa.

Đương nhiên, nhân tố quan trọng là Phương Hưu đủ mạnh, đủ tàn nhẫn.

Trình Tần Nguyên không dám làm kẻ thù với hắn.

“Bàn Tử, ngươi cầm chân nến thanh đồng.” Phương Hưu trực tiếp ném chân nến thanh đồng cho Bàn Tử.

Bàn Tử nhìn thấy thứ này, phản ứng đầu tiên không phải là mừng rỡ mà là đổ mồ hôi lạnh.

“Lại nữa... ngươi lại muốn ta chảy máu à? Lần trước máu của ta còn chưa hồi trở lại, ta đã sụt mất hai cân, đổi người khác đi được không?”

“Không thể.”

Lúc này cuối cùng Bàn Tử cũng hiểu tại sao Phương Hưu lại để hắn ta lên xe, lúc đầu hắn ta còn khá vui vẻ, cho rằng Phương Hưu coi trọng hắn ta, dù sao bọn họ đã cùng nhau vào sinh ra tử

Bây giờ nhìn lại, ha ha... rõ ràng là do trong tất cả mọi người thì hắn ta là người có nhiều máu nhất.

“Giám đốc Trình, nếu như ta đoán không lầm thì sức mạnh của ngươi không phải là năng lực đúng không?”

Trình Tân Nguyên thật sự là bị Phương Hưu làm cho bất ngờ, đây chỉ là trực giác thôi sao? Không phải là giác ngộ chứ?

Hắn ta hơi hoang mang nhẹ gật đầu: “Không sai, sức mạnh của ta không phải là năng lực, năng lực chỉ là để bổ trợ cho sức mạnh của ta thôi.”

Nói xong hắn cởi áo, lộ ra hình xăm khắp người.

Hình xăm trước ngực là hình hổ xuống núi, hình xăm đằng sau là một con rồng vắt qua vai.

Hình xăm rồng hổ đó cực kỳ sinh động, rất giống sinh vật sống.

“Sức mạnh của ta là điều khiển rồng hổ trên người, năng lực chỉ là sức mạnh mà chúng nó bổ sung cho ta.”

Gầm!

Bỗng nhiên từ trong làn sương dày đặc ở sâu trên đường đi vang lên vô số tiếng gầm không phải của con người, cắt ngang cuộc trò chuyện của mọi người.

Đám người nhìn về nơi phát ra âm thanh, lập tức cảm thấy lo lắng.

Từ trong sương mù dày đặc có mấy trăm “người” vọt ra.

Nói đúng hơn những người đó không thể được coi là con người, mà là quỷ nô.

Người nào cũng mặt xanh nanh vàng, diện mạo hung ác, móng tay phát triển tạo thành móng vuốt bén nhọn.

Tứ chi của chúng chạm đất, giống như thú dữ hoang dã gào thét lao về phía xe đám người.

Sau khi người dân của thành phố Lục Đằng chết đi thì họ biến thành như vậy.

“Phương Hưu, bây giờ phải làm sao?”

Bộ đàm trong xe vang lên, là ngự linh sư trên xe khác hỏi.

“Tiến lên.” Con ngươi bên phải của Phương Hưu lóe lên ánh sáng màu máu kì lạ, bình tĩnh trả lời.

Rầm! Rầm!

Đối mặt với đám quỷ nô, nhóm ngự linh sư khống chế ô tô, nhấn ga lao mạnh vào chúng.

“Trầm Linh Tuyết, Trình Tân Nguyên ra tay!” Phương Hưu ra lệnh.

Hai người lập tức ra tay không hề do dự.

Trầm Linh Tuyết phóng ra ngọn lửa tỏa sáng nóng rực, từng quả cầu lửa phá tan sương mù dày đặc bay về phía quỷ nô.

Những quả cầu lửa kia như những viên lựu đạn khiến một đám quỷ nô nổ tung.

Bỗng Trình Tân Nguyên cũng mở sức mạnh, cơ thể vốn gầy yếu bỗng phồng lên, cơ bắp cuồn cuộn.

Bình Luận (0)
Comment