Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 181 - Chương 181: Đầu Người Đèn Lồng (2)

Chương 181: Đầu người đèn lồng (2) Chương 181: Đầu người đèn lồng (2)

Theo sự nở ra của cơ bắp, hình xăm hổ xuống núi và quá giang long trên người hắn trực tiếp bay lên.

*过江龙: quá giang long là rồng vượt sông.

Hoá thành hắc long bạch hổ, gầm thét bay về hướng quỷ nô giống như xe tăng, phá tan con đường phía trước.

Những ngự linh sư ở trên xe khác cũng ra tay dồn dập, liên tục mở đường.

Mấy trăm con quỷ nô bị một đám ngự linh sư tấn công nên không thể nào ngăn cản xe tiến về phía trước.

Chỉ một lát sau, đám người Phương Hưu đã thoát khỏi vòng vây.

Ngoại trừ phần bên ngoài của chiếc xe bị hỏng thì không có nhân viên nào bị thương.

Trận chiến mở đầu thắng lợi giúp lòng tin của nhóm ngự linh sư tăng cao, thậm chí có người cảm thấy mộng yểm cũng chỉ đến thế.

Lúc này, trong tất cả các xe bỗng vang lên mệnh lệnh của Phương Hưu.

“Dừng xe.”

Kít!

Mặc dù đám người không hiểu nhưng tất cả đều dừng xe lại.

Rất nhanh Phương Hưu từ trên xe bước xuống.

Những ngự linh sư còn lại cũng dồn dập xuống xe, cảm thấy hơi khó hiểu, không biết Phương Hưu muốn làm gì.

Đợi tất cả mọi người đều xuống xe, Phương Hưu lại nói một câu làm mọi người bùng nổ.

“Đằng trước có mấy đầu người đèn lồng, trong mắt chúng sẽ phát ra ánh sáng đỏ, nếu bị ánh sáng đỏ chiếu vào, đầu sẽ lìa khỏi cổ ngay lập tức, không muốn chết thì theo ta.

Nhớ kỹ, đừng ra tay tấn công đầu người đèn lồng, thỉnh thoảng công kích một cái sẽ phá vỡ quy luật giết người của đầu người đèn lồng, đến lúc đó chúng sẽ chen chúc nhau tới.”

Đám người nghe thấy thế liền nhốn nháo.

Thậm chí còn có người nghi ngờ nói: “Không phải, ngươi cảm nhận được sao? Cảm nhận được quỷ sắp xuất hiện thì thôi đi, ngay cả quy luật giết người của quỷ cũng cảm nhận được à?

Ngươi có chắc đây là cảm giác chứ không phải tiên đoán không?”

“Nếu phía trước đúng là có đầu người đèn lồng như ngươi nói, vậy tại sao chúng ta không đi đường vòng?”

“Vô dụng, bốn phương tám hướng đều là đầu người đèn lồng, vì vậy chỉ có cách phá vòng vây xông ra ngoài, còn tin hay không tuỳ các ngươi.” Phương Hưu bình tĩnh nói.

Đừng hỏi hắn làm thế nào để cảm nhận, câu trả lời rất đơn giản: chết nhiều thì biết.

Sau đó, hắn không thèm để ý tới đám người đang kêu loạn, trực tiếp đi về phía trước.

Thật ra không phải Phương Hưu không muốn hành động một mình, đỡ bị liên lụy, nhưng sau khi hắn suy tính kỹ lưỡng, vẫn quyết định hành động theo nhóm.

Bởi vì mộng yểm bây giờ không phải là mộng yểm lúc đầu, nó đã khống chế toàn bộ thành phố Lục Đằng, trong đó có không ít quỷ vẫn đang tàn phá bừa bãi, rất khó để một mình vượt qua trong tình huống này.

Cũng giống như chơi game, dù ngươi có nhìn sơ đồ vô số lần nhưng vẫn phải dùng đến đạo cụ trong game mới đánh bại được BOSS, mà những ngự linh sư này chính là đạo cụ mà Phương Hưu chuẩn bị cho mình.

Ví dụ đơn giản nhất là nếu ngươi gặp phải tấn công mà không thể tránh được, giữ đám người này lại ít nhất còn có máu để thắp nến thanh đồng.

Triệu Hạo theo sát hành động của Phương Hưu, hắn có thể tin tưởng Phương Hưu vô điều kiện.

Bởi vì nếu không có Phương Hưu, hắn đã sớm chết ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Người biết nội tình như Trầm Linh Tuyết lại càng tin tưởng, không nói một lời liền đi theo sau lưng Phương Hưu.

Sau đó là Bàn Tử, Trình Tân Nguyên.

Trình Tân Nguyên tin tưởng Phương Hưu không phải vì biết đối phương có thể biết trước tương lai, mà là vì sau nhiều lần tiếp xúc, hắn ta nhận ra chắc chắn đối phương không phải vật trong ao.

Con người thường có tâm lý theo đám đông, thấy có người đi theo, những người còn lại do dự một lát rồi cũng chọn tin tưởng.

Dù sao ngay cả cục trưởng cục điều tra và ngự linh sư tam giai Dương Minh cũng tín nhiệm Phương Hưu, trừ khi họ bị thiểu năng trí tuệ mới chọn nghi ngờ vào lúc này.

Chẳng mấy chốc tất cả mọi người đều đi theo.

Đi được khoảng 100 mét, bỗng mọi người nhận ra, ở trong sương mù dày đặc phía trước bỗng xuất hiện rất nhiều chiếc đèn lồng.

Những chiếc đèn lồng đó tỏa ra ánh sáng màu đỏ, như áng mây bay theo gió.

Kết hợp với lời nói trước đó của Phương Hưu, trong lòng mọi người đều cảm thấy căng thẳng.

Bước chân của Phương Hưu vẫn không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, khoảng cách không ngừng thu hẹp, cuối cùng đám người cũng thấy rõ đèn lồng là cái gì.

Đó là những cái đầu người đang bay trên trời.

Chỗ cổ bị đứt lìa trở nên bóng loáng, dường như là bị thứ sắc bén chặt đứt.

Những cái đầu đó đều nở nụ cười trên mặt, hai mắt mở to như vẫn còn sống.

Chúng có già có trẻ, có nam có nữ, san sát nhau bay trên trời, thoáng nhìn qua không thấy đầu.

Cứ như hàng vạn cái đầu tại thành đại dương.

Nhìn thấy cảnh tượng này mọi người đều sởn tóc gáy.

“Tất cả mọi người nép vào bên phải.” Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu bỗng nhiên vang lên.

Bình Luận (0)
Comment