Hắn nhanh nhẹn lách sang bên phải đường đi.
Đám người Triệu Hạo, Trầm Linh Tuyết ở đằng sau cũng đi sát theo sau không hề do dự.
Những người khác thấy vậy hơi bất ngờ rồi nhanh chóng hiểu ra.
Ngay tại thời điểm đám người di chuyển, cái đầu người đèn lồng gần họ nhất bỗng quay đầu lại.
Đó là đầu của một nữ sinh hoạt bát tràn đầy sức sống thanh xuân, trên mặt nở nụ cười tươi sáng, thỉnh thoảng có máu tươi nhỏ xuống ở chỗ cổ bị đứt, rõ ràng là vừa mới chết.
Khi nàng ta quay đầu lại, mọi người đều nhìn thấy rõ ánh sáng màu đỏ trong đôi mắt trắng đen rõ ràng .
Giống như hai chiếc đèn pin chiếu vào mặt đất, tạo thành hai vệt sáng hình trụ chiếu về chỗ đám người đang đứng.
Cũng không phải tất cả mọi người đều phản ứng nhanh như vậy, có hai ngự linh sư vì không phản ứng kịp và không muốn nghe Phương Hưu chỉ huy nên mới đi được nửa đường tới khu vực an toàn.
Tốc độ di chuyển đầu của nữ sinh rất nhanh, nên ánh sáng đỏ trong mắt cũng di chuyển nhanh theo.
Lúc này chiếu vào người hai ngự linh sư đang chạy trốn, hai người họ liều mạng chạy trốn nhưng vẫn không kịp.
Hai ngự linh sư kia giật mình thon thót, nghĩ bản thân đã tèo, dù sao ánh sáng đỏ của đầu người đèn lồng cũng không phải thứ tốt đẹp gì.
Nhưng đến khi ánh sáng đỏ rút đi, hai người nhận ra hình như mình không bị ảnh hưởng gì, thậm chí cơ thể vẫn đang chạy, cách đám người càng ngày càng gần.
Nhưng một, hai giây sau, họ cảm thấy có điều bất thường, sao tầm nhìn lại cao lên?
Lúc trước tầm nhìn của hai người là khoảng 1m7, càng chạy họ lại nhận ra tầm nhìn của mình càng cao, đã cao hơn 2m và vẫn tiếp tục tăng lên.
Ba mét, bốn mét, năm mét…
Vốn đang cao như con người bình thường bỗng cơ thể lại nhanh chóng cao lên, tầm nhìn đó giống như đang đứng ở trên tòa nhà cao tầng nhìn xuống.
Dần dần họ càng cảm thấy kỳ lạ, tại sao mọi người lại nhìn họ với ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Thế là hai người cúi xuống xem sao, liền hiểu ngay lập tức.
Trên mặt đất là 2 cái thi thể không đầu đang chạy, nhưng mới chạy được hai bước liền ngã xuống đất, chỗ cổ bị đứt đang phun máu không ngừng.
Thì ra, chúng ta cũng bị biến thành đầu người đèn lồng.
Khi họ nhận ra điều này cũng là lúc ý thức của họ biến mất, hoàn toàn hoá thành hai cái đầu người đèn lồng bay trên trời, nở nụ cười hạnh phúc trên môi, đôi mắt mở to phóng ra hai luồng ánh sáng màu đỏ.
“Chạy!”
Bỗng Phương Hưu ra lệnh khiến đám người bừng tỉnh.
Lần này, đám người tranh nhau chạy theo Phương Hưu như điên, trông rất giống với những tín đồ đang chạy theo thần linh, sợ bị tụt lại phía sau.
Chỉ thấy bước chân của Phương Hưu rất kỳ lạ, lúc trái lúc phải, chạy theo đường cong hình chữ S, giống như người say đang chạy nước rút.
Nhưng bây giờ không có một ai dám chế giễu hắn.
Bởi vì trong mắt của mọi người lúc này, Phương Hưu giống như một kỳ tích.
Không ai biết đầu người đèn lồng sẽ quay đầu lúc nào, cũng không biết quỹ đạo bay không cố định của chúng di chuyển như thế nào.
Nhưng Phương Hưu như đã biết trước tất cả, di chuyển nhanh chóng, nhiều lần thoát khỏi ranh giới ánh sáng đỏ của quỷ.
Thậm chí còn có một lần 5 đầu người đèn lồng đều quay lại, lập tức phát ra 10 luồng sáng màu đỏ, gần như kín hết cả đường đi.
Tuy nhiên tình hình nguy hiểm như thế nào, Phương Hưu cũng đoán được trước, nhảy lên không trung ngay lúc vòng vây ánh sáng đỏ chưa kịp chiếu tới, từ đó chạy thoát.
Những người khác nhìn thấy những kỹ năng thần kỳ như vậy chỉ biết khiếp sợ, không cả kịp suy nghĩ, chỉ có thể chạy sát theo sau bước chân của Phương Hưu, thậm chí còn phải làm theo từng động tác của hắn.
Phương Hưu nhảy, họ cũng nhảy, Phương Hưu lăn họ cũng lăn.
May mà đám người này đều là ngự linh sư có tốc độ phản ứng và tốc độ di chuyển nhanh gấp nhiều lần người thường, nếu là người bình thường thì dù có biết rõ đường sống cũng không thể nào chạy thoát được.
Tuy nhiên cũng không phải một trăm phần trăm ngự linh sư có thể làm theo động tác của Phương Hưu, dù sao giữa các động tác cũng có thời gian nghỉ, Phương Hưu hành động trước họ mới theo sau được, trong lúc đó đã bị trì hoãn mất một ít thời gian.
Khoảng thời gian trì hoãn đó cũng chỉ khoảng nửa giây, bình thường sẽ không có gì ảnh hưởng, nhưng vào thời khắc sinh tử, chậm nửa giây cũng là khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục.
Chỉ trong 2 phút ngắn ngủi, trong đám người đã có thêm 3 người chết, đầu của họ từ từ hoá thành đèn lồng bay lên trời, đồng thời cũng tăng thêm độ khó cho đám người Phương Hưu.
Nhưng dường như mọi thứ đều nằm trong dự đoán của Phương Hưu, ngay cả việc chết bao nhiêu người, có thêm mấy cái đầu người đèn lồng cũng tính được trước, tránh né hoàn hảo.