“Đằng trước là làn sóng cuối cùng, theo sát ta.” Phương Hưu vừa di chuyển nhanh chóng vừa bình tĩnh nói.
Đám người không trả lời nhưng vẫn theo sát đằng sau.
Cái gọi là làn sóng cuối cùng thực chất là một tập hợp gồm mấy trăm cái đầu người đèn lồng, chúng chen chúc chiếm hơn nửa bầu trời, mỗi cái đầu đều là khuôn mặt trẻ tuổi, nam nữ đều có, nam thì kiểu tóc thịnh hành, nữ trang điểm đậm, trên mặt lót một lớp phấn dày, son môi đỏ chót, gắn lông mi giả.
Họ đang lắc lư, đung đưa trái phải trên bầu trời như nhảy disco.
Thật ra đúng là họ đang nhảy disco.
Họ bay ra từ một night club, lúc họ đang nhảy disco thì bỗng có một đầu người đèn lồng bay vào nên tất cả mọi người đều biến thành đầu người đèn lồng.
Bây giờ họ đã chết nhưng vẫn duy trì thói quen sinh hoạt lúc còn sống, gật đầu, lắc đầu điên cuồng trên trời.
Vì vậy rất khó để vượt qua chỗ này.
“Bàn Tử, châm nến thanh đồng!”
“Được!”
Bàn Tử nghe vậy không hề do dự, lập tức rạch tay để châm lấy nến thanh đồng.
Ánh sáng màu xanh lục u ám từ từ bay lên, bao phủ mọi người trong đó.
“Chạy!”
Thế là đám người theo ánh sáng màu xanh lục chạy thục mạng ra khỏi biển đầu người đèn lồng.
Thỉnh thoảng có ánh sáng màu đỏ của quỷ chiếu vào cơ thể mọi người, nhưng đều bị ánh sáng màu xanh lục của nến cản lại.
Ánh sáng màu xanh lục u ám đem đến cảm giác an toàn không thể thay thế cho đám người.
Tuy nhiên Bàn Tử không hề có cảm giác này, sắc mặt hắn trắng bệch, cảm giác thân thể bị khoét rỗng.
Cũng may chỗ Phương Hưu đi là con đường có ít ánh sáng đỏ nhất, nếu không bị mấy trăm luồng sáng đỏ chiếu vào mọi người, e là Bàn Tử cũng trở thành người chiếu ánh sáng đỏ.
Do tái sinh nhiều lần nên Phương Hưu biết rõ con đường mất ít máu nhất.
Dưới sự bảo vệ của nến thanh đồng, đám người chuẩn bị ra khỏi biển đầu người đèn lồng kinh khủng này, những thời khắc mấu chốt thì thường xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trong nhóm bỗng có một cô gái trẻ trung xinh đẹp ôm ngực, cơ thể mất kiểm soát ngã ra đất.
Nàng ta không bị bệnh tim mà là tố chất tâm lý kém, cộng thêm chạy thục mạng trong thời gian dài, lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng, sợ sai một ly là chết ngay lập tức dẫn đến linh hồn mất khống chế.
Linh hồn mất khống chế nói nặng thì nặng, nói nhẹ cũng nhẹ.
Nếu có cây linh hương để thắp lên thì linh hồn mất kiểm soát của nàng ta sẽ được ép xuống rất dễ dàng và giống như ngự linh sư bình thường.
Nhưng đấy là lúc bình thường, còn bây giờ làm gì có thời gian cho nàng ta châm linh hương.
Đám người đều đang chạy thục mạng, mà nàng ta lại ngã sấp xuống, lập tức bị tụt lại phía sau, nhanh chóng ra khỏi phạm vi bao phủ của ánh nến xanh lục.
“Không không không!” Cô gái thét lên thảm thiết, thấy ánh nến xanh lục càng ngày càng cách xa mình, cảm giác này giống như cởi đồ bảo hộ đứng trong bức xạ hạt nhân vậy.
“Các ngươi mau dừng lại cứu ta!”
Hầu hết các ngự linh sư đều không nghe được lời này, liều mạng chạy về phía trước, hình như cũng có mấy người nghe thấy nhưng quay lại nhìn với vẻ không hài lòng.
Lúc này một đôi đầu người nhảy disco bay về hướng cô gái.
Cô gái thấy ánh sáng đỏ sắp chiếu lên người mình thì tuyệt vọng, vẻ mặt điên cuồng: “Nếu các ngươi đã không cứu ta, vậy cùng nhau chết đi!”
Giọng nói tuyệt vọng, oán hận vang lên, nàng ta giơ tay, điều động năng lực tấn công đầu người đèn lồng.
Trước đó Phương Hưu đã từng nói, không được phép ra tay tấn công đầu người đèn lồng, nếu ra tay sẽ phá vỡ quy luật giết người của đầu người đèn lồng khiến chúng tấn công đồng loạt.
Lúc đó họ sẽ bị bao vây.
Bị hàng vạn đầu người đèn lồng tấn công, họ vốn không có khả năng sống sót.
Cô gái biết rõ điều này, nên nàng ta mới chọn ra tay, mục đích là khiến đám người thấy chết không cứu này chôn cùng mình.
Nhưng nàng ta chưa bao giờ nghĩ đến nếu họ dừng lại cứu người, thì chính họ cũng sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.
Trong biển đầu người, dừng lại vì bất kỳ lý do gì đều phải chết.
Nghe thấy giọng nói oán hận của cô gái, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, sau khi họ nhìn thấy những kỹ năng thần kỳ của Phương Hưu thì đã coi lời hắn nói là chân lý.
Phương Hưu đã nói là không được phép tấn công đầu người đèn lồng, vậy tuyệt đối không được tấn công, nếu không sẽ thật sự phải chết.
Nhưng bây giờ đã muộn, không thể ngăn cản cô gái tấn công.
Ngay thời khắc mọi người ở đây tuyệt vọng, một con dao phẫu thuật phi về phía cô gái, trực tiếp cắm vào trán nàng ta.
Ngay lập tức cô gái trợn tròn mắt, ngã lăn ra đất.
Nguy hiểm lần này đã được giải quyết.
Sau khi cô gái chết, như có một bàn tay vô hình điều khiển con dao, nó nhanh chóng rút ra khỏi cái trán, quay ngược lại, bay về phía đám người đang đứng.