Cuối cùng nằm gọn trong tay Phương Hưu.
Lúc này đám người mới biết người ra tay lúc nãy chính là Phương Hưu!
Dường như hắn đã đoán được trước cô gái ngự linh sư này sẽ làm gì nên đã ra tay trước.
Sau khi trải qua màn kịch nhỏ này, cuối cùng đám người cũng thoát khỏi biển đầu người đèn lồng, có thời gian thở phào nhẹ đội.
Nhưng lúc mọi người đang nghỉ ngơi, một cô gái trẻ tuổi lại đứng dậy, chất vấn Phương Hưu: “Nếu lúc nãy ngươi dừng lại cứu nàng, thì nàng cũng sẽ không hành động cực đoan như vậy, cũng không bị ngươi giết chết, tại sao ngươi không dừng lại cứu nàng?”
Cô gái trẻ tuổi này hình như là bạn của cô gái vừa chết, vẻ mặt đau khổ và tức giận.
Phương Hưu chưa kịp lên tiếng thì Bàn Tử bên cạnh với sắc mặt trắng bệch, không hài lòng nói trước: “Ăn nói kiểu gì thế! Ngươi nói vậy là có ý gì! Nếu không có Hưu ca thì các người đã sớm chết rồi, lại còn ở đây nói dừng lại cứu nàng ta sao?
Người bỏ máu ra không phải là ngươi, ngươi biết nếu dừng lại ta sẽ mất bao nhiêu máu không, thậm chí là chết ngay tại chỗ!”
Cô gái trẻ phản bác: “Chúng ta có thể thay phiên nhau lấy máu! Nếu chúng ta thay phiên nhau lấy máu thì sẽ có đủ thời gian để cứu nàng.
Phương Hưu, lúc cuối nàng muốn tấn công đầu người đèn lồng là nàng sai, ngoại trừ điều này ra, lẽ nào ngươi không sai sao? Lúc ấy tất cả mọi người đều đi theo ngươi, ngươi hoàn toàn có thể chọn dừng lại cứu nàng, tại sao ngươi không cứu?”
Đối mặt với sự nghi ngờ của cô gái, Phương Hưu vẫn bình tĩnh, thản nhiên lên tiếng: “Tại sao ta phải cứu một phế vật?
Một phế vật bị mất kiểm soát linh hồn trong tình huống này, sống cũng chỉ để gia tăng sự sợ hãi cho mộng yểm thôi.”
Cô gái trẻ tuổi đầu tiên là sững người, sau đó liền giận tái mặt: “Đó là một mạng người! Tại sao ngươi lại máu lạnh như thế! Rõ ràng chỉ cần mọi người thay phiên nhau lấy máu là có thể cứu nàng, nhưng ngươi lại thấy chết không cứu, kể cả mấy ngự linh sư chết lúc đầu cũng thế, ngươi lấy nến thanh đồng ra sớm hơn một chút thì họ đã không chết!
Là ngươi! Là ngươi đã hại họ chết!”
Phương Hưu cực kỳ bình tĩnh gật đầu: “Ừ, là ta hại chết họ, vậy ngươi có thể làm gì?”
Cô gái trẻ sừng người, nàng ta không ngờ Phương Hưu sẽ dễ dàng thừa nhận như vậy, điều này khiến nàng ta bất ngờ.
Thái độ thản nhiên của Phương Hưu khiến nàng ta càng tức giận: “Rốt cuộc là ngươi còn có lương tâm, có đạo đức không? Ngươi dựa vào đâu mà hại chết họ!”
“Vậy nên ngươi chỉ biết ở đó sủa?” Phương Hưu lạnh nhạt nhìn chằm chằm nàng ta: “Ta hỏi lại ngươi, họ đều bị ta hại chết thì ngươi có thể làm gì? Muốn giết ta báo thù sao? Hay là muốn rời khỏi đội của ta tự đi một mình?”
“Ta… ta…” Cô gái trẻ lập tức lắp bắp, bởi vì đúng là nàng ta không biết phải làm như thế nào, còn việc rời khỏi đội là không có khả năng, không có Phương Hưu thì sao nàng ta có thể xông vào quỷ vực của mộng yểm.
Nhưng bây giờ bị chặn họng, nàng ta liền quay ra hỏi mọi người: “Lẽ nào các ngươi trơ mắt nhìn hắn vứt bỏ đồng đội sao?
Loại người này, dựa vào đâu mà để hắn làm đội trưởng?”
Nghe thấy vậy, mọi người đều lạnh lùng nhìn nàng ta, không một ai có hành động gì.
Mọi người ở đây không có một ai là đồ đần, những kỹ năng thần kỳ vừa nãy của Phương Hưu họ đã nhìn thấy, cũng chính vì thế mà họ biết rõ chỉ có đi theo Phương Hưu mới có cơ hội sống cao hơn.
Hơn nữa họ cũng rất đồng ý với cách làm của Phương Hưu.
Đúng là có thể lấy nến thanh đồng ra sớm hơn và cứu tất cả mọi người, nhưng có nghĩ đến một vấn đề khác không.
Nếu làm như vậy thì đám người sẽ mất bao nhiêu máu?
Chỉ vì cứu vài tên phế vật mà kéo sức chiến đấu của cả đội xuống sao?
Hơn nữa nơi này cách chùa Phổ Đà rất xa, ai có thể chắc chắn trên con đường này chỉ có một loại quỷ là đầu người đèn lồng?
Mất quá nhiều máu ở đây, vậy cũng cửa tiếp theo thì sao? Tiếp theo nữa thì sao? Đến khi gặp mộng yểm thì lấy cái gì để thắng?
Dù có cứu được mấy người này thì sẽ có thêm ít máu, ngoài ra thì có ích gì không?
Kéo chân một lần tức là sẽ kéo chân thêm nhiều lần.
Đối mặt với đầu người đèn lồng lần này, Phương Hưu đã đưa ra đáp án chính xác, ngay cả chép những người này còn chép sai thì dù có cứu được lần này, vậy lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao?
“Tiếp tục đi.” Phương Hưu vốn không thèm nhìn cô gái, trực tiếp ra lệnh.
Phương Hưu di chuyển, những người còn lại cũng dồn dập theo sau, sợ bất cẩn lại bị tụt lại đằng sau.
Trận đầu người đèn lồng vừa nãy để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng họ, đúng là chậm một bước sẽ chết ngay.
Nhất thời mọi người đều đi hết, trong lúc đó không ai nói với cô gái trẻ tuổi câu nào, nàng ta đứng ở đỉnh cao đạo đức nhưng lại bị mọi người cô lập.