Vậy nên trong tình huống này không cần phải che giấu, đương nhiên Phương Hưu cũng không quan tâm việc bí mật bị lộ ra ngoài, dù sao những người này đều sẽ chết.
Người giữ bí mật giỏi nhất là người chết.
“Đi thôi.” Phương Hưu vừa ra lệnh, những người khác lập tức đứng dậy hành động.
Lúc này, trong đội bỗng có người hoảng sợ nói: “Thi thể động đậy!”
Đám người nhìn về phía phát ra tiếng nói, lập tức sởn tóc gáy, cô gái trẻ tuổi đã chết bỗng đứng bật dậy như cương thi.
Mà cái vết thương trên cái cổ trắng nõn không còn máu chảy ra nữa, thay vào đó là mấy sợi tóc bạc chặn vết thương lại.
Mọi người ở đây tưởng là quỷ làm thì thấy Phương Hưu đi thẳng đến chỗ Bàn Tử, lấy nến thanh đồng trong tay hắn, sau đó đưa cây nến thanh đồng cho thi thể của cô gái trẻ tuổi.
Đây là hành động gì vậy!
Đám người đều sững sờ, đem thứ bảo vệ tính mạng cho quỷ giữ à?
“Không phải lo, không phải xác chết sống lại, ta đang khống chế thi thể của nàng ta.” Phương Hưu bình tĩnh nói.
Bàn Tử là người phản ứng đầu tiên, nhìn nến thanh đồng trong tay thi thể bỗng, bỗng hiểu ra vấn đề nói: “Hưu ca, lẽ nào ngươi muốn nàng thắp nến thanh đồng? Lợi dụng người chết sao?”
Phương Hưu nhẹ gật đầu: “Dù sao nàng cũng là thành viên của đội này, dù có chết cũng phải phát huy chút tác dụng cuối cùng là phát ra ánh sáng và tạo nhiệt độ.”
Đám người nghe thấy lời này thì tâm lý liền run rẩy, Phương Hưu đem đến cho họ cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Một số người tinh mắt sẽ nhận ra những sợi tóc màu bạc trên thi thể của cô gái nối với Phương Hưu!
Sau đó, đám người tiếp tục đi tới.
Trong bóng tối, sương mù dày đặc giăng kín con đường, thỉnh thoảng xuất hiện một đám quỷ nô, họ đều là người dân đã chết của thành phố Lục Đằng.
Đối mặt với những đám quỷ nô này, Phương Hưu không ra tay mà giao hết cho đám người giải quyết.
Đây chính là mục đích mà hắn dẫn đám người theo, giữ lại sức mạnh của bản thân.
Chỉ là một ít quỷ nhỏ thôi, không đáng để hắn tiêu tinh thần lực.
Trên đường, đám người tìm đại mấy chiếc xe không khoá, lên xe, phóng nhanh như chớp.
Những chiếc xe không khoá cửa này có lẽ là trong lúc chủ xe đang làm việc thì chết, hoặc là gặp tình huống bất ngờ liền nhảy xuống xe chạy trốn.
Đám người lái xe, rất nhanh đã nhận ra điều bất thường.
Bởi vì giữa con đường họ đang đi, bỗng xuất hiện một khu vui chơi.
Bên trong truyền ra tiếng hát đồng dao ngây thơ của trẻ con ngày đó.
Nhìn thấy như vậy, Phương Hưu nhíu mày, đây là khu vui chơi mà cô bé trước đó đã tìm tới cửa.
Đầu tiên là hắn chuyển hướng, quay sang đường khác đi.
Nhưng trên con đường mới cũng xuất hiện một khu vui chơi giống hệt như lúc nãy.
Giống như họ không vào khu vui chơi thì sẽ không ra được.
Lúc này, trên mặt Phương Hưu đã bất giác nở một nụ cười tươi rói.
“Vốn định giải quyết mộng yểm trước, không ngờ ngươi lại vội vàng tìm cái chết như vậy.”
Sau đó Phương Hưu liền đạp mạnh chân ga, phi thẳng vào trong khu vui chơi.
Những người khác thấy vậy đành phải chạy theo Phương Hưu.
Sau khi đám người đi vào khu vui chơi, họ nhận ra khu vui chơi này không khác gì với khu vui chơi bình thường, có thể thấy được các loại trò chơi ở khắp nơi.
Vòng quay ngựa gỗ, tàu lượn siêu tốc, nhà ma, vòng quay mặt trời…
Điều khác biệt duy nhất là cả khu vui chơi không có một ai, những trò chơi kia tự mình hoạt động, kết hợp với bóng tối và sương mù dày đặc, khiến người ta có cảm giác u ám, kinh dị.
Đám người lái xe chạy, từ cửa vào rất nhanh đã chạy tới lối ra.
Nhưng khi họ rời đi từ lối ra, lại hoảng sợ nhận ra mình quay lại cửa vào.
Có người không tin, liền tiếp tục thử đi thử lại nhiều lần, kết quả vẫn thế.
“Không phải thử, tất cả mọi người xuống xe.” Phương Hưu dùng bộ đàm ra lệnh.
Sau đó tất cả mọi người xuống xe, mọi người đều nhìn về phía Phương Hưu, chờ hắn đưa ra kế hoạch cụ thể.
Nhưng Phương Hưu lại chăm chú nhìn khu vui chơi giải trí và nói: “Ra đi, thúc thúc tới chơi với ngươi.”
“Hì hì…” Một tiếng cười đáng yêu của trẻ con vang lên.
Nhất thời tất cả mọi người đều căng thẳng.
Chỉ thấy trên vòng quay ngựa gỗ vắng vẻ bỗng xuất hiện một bé gái mặc một cái váy liền màu trắng.
Trên mặt là nụ cười ngây thơ, đang ngồi chơi trên vòng quay ngựa gỗ.
“Thúc thúc, ngươi đến chơi với ta nha.”
Vút!
Một con dao phẫu thuật với ánh sáng lạnh lẽo bay về phía cái cổ nhỏ xinh của bé gái.
Dao phẫu thuật bay đến gần, chạm vào và xuyên qua người bé gái như là xuyên qua không khí.
Phương Hưu lập tức nhướng mày, vẫy vẫy tay, sợi tóc màu bạc kéo dao phẫu thuật quay về.
Không phải thực thể sao?
“Trầm Linh Tuyết, châm lửa.” Phương Hưu trực tiếp ra lệnh.
Trầm Linh Tuyết nhận được mệnh lệnh liền đứng dậy hành động, hai bàn tay trắng nõn mở ra, hai quả cầu lửa tỏa sáng, nóng rực xuất hiện trong tay, nàng ta vung mạnh tay lên, quả cầu lửa lập tức bay về phía vòng quay ngựa gỗ.