Ngay sau đó, xảy ra một việc khiến cho người ta chấn động, chỉ thấy lửa như cháy trong không khí, xuyên qua vòng quay ngựa gỗ .
Bé gái cười phá lên vui vẻ.
“Hì hì, các thúc thúc và a di, đến đây chơi với ta, chỉ cần các người có thể chơi được bất kỳ một trò là có thể rời đi, ai cũng phải chơi đó.”
Sắc mặt của đám người lập tức xấu đi, họ ngại nhất là loại quỷ này, đánh không được, chỉ có thể nghe theo quy tắc của đối phương.
Nhìn những loại trò chơi này chẳng khác gì trò chơi bình thường, nhưng ai cũng biết, nếu họ vào chơi, chắc chắn sẽ phải trải qua những nguy hiểm không thể nào ngờ tới.
Vậy nên điều cần làm lúc này là chọn một trò dễ nhất trong tất cả các trò chơi ở đây.
Thế là mọi người lại nhìn về phía Phương Hưu, hy vọng hắn biết được trò nào đơn giản nhất.
Phương Hưu cũng không làm mọi người thất vọng, hắn không hề do dự nói: “Trình Tân Nguyên, ngươi đi chơi vòng quay ngựa gỗ.”
Trình Tân Nguyên lập tức sững người: “Ta sao? Là ta sao? Vậy các ngươi thì sao?”
“Đúng vậy, chỉ có một mình ngươi, không cần phải lo lắng, ta đã nhìn thấy tương lai.” Phương Hưu bình tĩnh nói.
Thật ra hắn đang nói dối, hắn chưa chết đi sống lại, đơn giản là hắn muốn Trình Tân Nguyên làm bia đỡ đạn, đi thử mức độ nguy hiểm của vòng quay ngựa gỗ.
Lý do hắn lại chọn Trình Tân Nguyên là bởi vì hắn ta là người có thực lực tương đối mạnh trong đội, có lẽ sẽ phát hiện ra rất nhiều thứ.
Trình Tân Nguyên hơi nghi ngờ, nhưng hắn ta vẫn chọn tin tưởng, bởi vì Phương Hưu không có lý do hại mình.
Vào thời khắc nguy hiểm, thêm một người là thêm một phần sức mạnh, mặc dù mình không phải là người mạnh nhất, nhưng cũng thuộc top đầu của đội, là một cường giả át chủ bài, Phương Hưu không có lý do để hại mình.
Vòng quay ngựa gỗ sao?
Trình Tân Nguyên nhìn chằm chằm vào vòng quay ngựa gỗ đang chậm rãi xoay tròn không ngừng và một bé gái đang ngồi trên một con ngựa.
Hắn ta từ từ đến gần, vừa đi vừa suy nghĩ liên tục.
Như bình thường thì bé gái là một con quỷ, nàng ta đang chơi vòng quay ngựa gỗ, người bình thường chắc chắn sẽ không chọn chơi cái này, nhất định phải cách nàng ta thật xa.
Sao Phương Hưu lại để ta chơi vòng quay ngựa gỗ? Lại chỉ để một mình ta chơi…
Lẽ nào…
Trình Tân Nguyên bỗng nhiên hiểu ra dụng ý của Phương Hưu.
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất!
Vòng quay ngựa gỗ nguy hiểm vì có bé gái, nhưng rất có thể là cô bé cố tình ngồi đó, không muốn người khác chọn trò này!
Có lẽ liên quan đến sức mạnh của mình nên mới chọn mình vào chơi.
Chắc chắn Phương Hưu đã biết trước tương lai, biết năng lực của Trình Tân Nguyên ta có thể áp chế vòng quay ngựa gỗ, nên mới chọn ta!
Chắc chắn là vậy!
Sau khi hiểu dụng ý của Phương Hưu, Trình Tân Nguyên liền răng không run, chân cũng không run, bước đi nhanh nhẹn.
Ba bước thành hai bước, hắn lên vòng quay ngựa gỗ.
Để đảm bảo an toàn, Trình Tân Nguyên còn chọn một con bạch mã, bởi vì cô bé đang ngồi trên bạch mã.
Sau khi hắn ta ngồi lên, gió yên biển lặng, không hề có chuyện gì xảy ra.
Cứ như hắn ta đang chơi vòng quay ngựa gỗ bình thường, ngồi trên đó xoay vòng vòng.
Điều này khiến Trình Tân Nguyên hơi bất ngờ, không có nguy hiểm sao?
Xem ra đúng là Phương Hưu đã biết trước tương lai, biết ở đây không có nguy hiểm.
Đám người cũng hơi nghi ngờ, liên tục dò thám Phương Hưu và Trình Tân Nguyên như muốn hỏi [tại sao lại không có nguy hiểm]?
“Trình Tân Nguyên, ngươi ngồi lên có cảm giác gì?” Một ngự linh sư không nhịn được hỏi.
“Không có cảm giác gì, giống như ngồi vòng quay ngựa gỗ bình thường.”
Trình Tân Nguyên cũng nghi ngờ trả lời.
Sau khi vòng quay ngựa gỗ quay được hai vòng, bỗng Trình Tân Nguyên cảm thấy mệt mỏi, hắn ta lập tức trở nên cảnh giác.
Nhưng nhìn trái nhìn phải cũng không thấy thứ gì nguy hiểm.
Lúc này hắn ta không nhịn được nữa, quay sang hỏi cô bé: “Ta chỉ cần ngồi đến lúc vòng quay ngựa gỗ kết thúc là có thể rời đi đúng không?”
“Đúng vậy thúc thúc.” Bé gái ngoẹo đầu cười nói trông rất đáng yêu.
Nhưng Trình Tân Nguyên lại cảm thấy sởn tóc gáy.
Cứ như vậy, vòng quay ngựa gỗ quay hết vòng này đến vòng khác, ngoài cảm giác mệt mỏi thì Trình Tân Nguyên không thấy có nguy hiểm gì.
Nhưng đúng lúc này, bỗng có người nói: “Trình Tân Nguyên, tóc ngươi bạc rồi!”
Đám người nhìn lại thì thấy tóc của Trình Tân Nguyên đã lốm đốm những sợi tóc trắng.
Trình Tân Nguyên lập tức giật mình, vội vàng lấy điện thoại ra xem, nhận ra đúng là tóc mình đã bạc.
Hắn ta quá sợ hãi: “Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Sau đó còn xảy ra chuyện khiến hắn kinh ngạc hơn, hắn ta thấy bản thân trong điện thoại như già đi 10 tuổi, trên mặt xuất hiện nếp nhăn.
“Đây… Đây là ta thật sao?”