Hắn ta lại nhìn xuống tay mình, kết quả là trên tay cũng xuất hiện nếp nhăn.
Cảm giác mệt mỏi tăng lên cùng với số vòng quay, sợi tóc đang dần bạc đi, nếp nhăn cũng tăng rất nhiều, thậm chí ngay cả tầm nhìn cũng bắt đầu mờ đục.
“Vòng quay ngựa gỗ đang làm giảm tuổi thọ!” Cuối cùng Trình Tân Nguyên cũng nhận ra, hắn ta giật mình, kinh ngạc hô lê, nỗi sợ hiện lên trên khuôn mặt già nua.
“Quay… Quay một vòng là một năm!”
Trình Tân Nguyên bị dọa sợ, ngoại hình của tuổi 27, 28 nay đã biến thành 40, 50 tuổi, cùng với vòng quay là sự già yếu có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Hắn ta vội vàng muốn đứng dậy, muốn rời khỏi vòng quay ngựa gỗ, nhưng hắn ta bất ngờ nhận ra có một sức mạnh vô hình nào đó đang đè hắn ta lại trên vòng quay ngựa gỗ.
Hắn ta vốn không thể nào rời đi!
“Xuống… Không thể xuống! Vãi!”
Trình Tân Nguyên chửi ầm lên, hắn ta không thèm quan tâm gì nữa mà trực tiếp khởi động hổ xuống núi và quá giang long.
Cùng với tiếng gầm là một con hắc long và một con bạch hổ bay ra từ trên người hắn ta, chúng lập tức lao vào vòng quay ngựa gỗ.
Nhưng dù hắn ta có tấn công như thế nào, vòng quay ngựa gỗ vẫn như không tồn tại, vốn không thể tấn công nó.
“Phương Hưu, không phải ngươi nói ngươi có thể nhìn thấy tương lai sao? Mau nói cho ta biết cách giải quyết đi! Ta sắp chết con mẹ nó rồi!”
Trình Tân Nguyên điên cuồng gọi Phương Hưu.
Đám người cũng nhìn về phía Phương Hưu, muốn xem hắn làm thế nào để cứu Trình Tân Nguyên, dù sao cũng là hắn bảo Trình Tân Nguyên đi, chắc chắn là có cách giải quyết.
Nhưng Phương Hưu lại bình tĩnh trả lời: “Không sai, đúng là ta có thể nhìn thấy tương, ta nhìn thấy cái chết của ngươi trong tương lai.”
Dứt lời, đám người và Trình Tân Nguyên đều sững sờ.
Ngay lập tức Trình Tân Nguyên giận tím mặt, chỉ thấy một cơn giận từ đan điền vọt thẳng lên trán.
“Phương Hưu! Ta đắc tội ngươi bao giờ! Ngươi thế mà lừa ta! Ta giết ngươi!”
Trình Tân Nguyên sốt ruột, lần này hắn lại điều khiển rồng hổ đánh về phía Phương Hưu.
Tốc độ của rồng, hổ rất nhanh, nhưng tốc độ phi dao của Phương Hưu còn nhanh hơn.
Ngay thời điểm Trình Tân Nguyên ra tay, Phương Hưu cũng phi con dao sắc bén cắm vào trán đối phương.
Trình Tân Nguyên già như 80 tuổi bị trói chặt trên ngựa gỗ, vốn không có cơ hội né tránh, mất mạng dưới dao của Phương Hưu.
Rồng và hổ đang bay được nửa chừng cũng biến mất trong không khí.
“Phương Hưu, ngươi nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích, Trình Tân Nguyên vì tin ngươi mà chết!”
“Trước đó ngươi đã giết một người đồng đội, bây giờ lại giết Trình Tân Nguyên, dù ngươi có năng lực tiên tri nhưng bây giờ chúng ta rất khó để tin ngươi.”
Trình Tân Nguyên vừa mới chết, ngay lập tức có người chất vấn.
Thậm chí có người nghi ngờ nói: “Phương Hưu, có phải ngươi muốn tiết kiệm linh tính không, cố ý không nhìn tương lai, sau đó dùng mạng của chúng ta để thăm dò.”
“Đúng vậy, chắc chắn là vậy, trên đường đi gần như hắn chưa ra tay lần nào, duy nhất một lần… không phải, hai lần ra tay nhưng đều là giết đồng đội!”
Ngày càng có nhiều người lên tiếng chất vấn, Phương Hưu vẫn không thèm đáp lại, trực tiếp chỉ vào tàu lượn siêu tốc nói: “Ai trong các ngươi đi tàu lượn siêu tốc?”
Trong nhất thời đám người còn tức giận hơn, đúng là coi trời bằng vung, không coi ai ra gì, đến tận bây giờ đã không giải thích thì thôi lại còn muốn chỉ huy chúng ta sao?
Có người cười mỉa nói: “Nếu ngươi đã biết trước tương lai, tại sao ngươi không tự đi?”
Phương Hưu không thèm để ý tới hắn ta, mà ra lệnh cho Trầm Linh Tuyết: “Trầm Linh Tuyết, ngươi đi.”
Đối với mệnh lệnh của Phương Hưu, Trầm Linh Tuyết không dám nhìn hắn, cúi đầu yên lặng đi.
Đám ngự linh sư thấy vậy liền sững người, đây là vội vàng đi chịu chết sao?
Tiểu cô nương có ngoại hình xinh đẹp mà sao đầu óc lại không bình thường vậy?
Rất nhanh Trầm Phương Linh đã ngồi lên tàu lượn siêu tốc, thật ra nàng ta cũng sợ chết, nhưng nàng ta không dám chống lại mệnh lệnh của Phương Hưu, bởi vì nàng ta sợ người lạ hơn là cái chết.
Hơn nữa nàng cũng tin tưởng phán đoán của Phương Hưu, lúc đầu ở thôn Hắc Thuỷ cũng vậy.
Rầm rầm…
Tàu lượn siêu tốc bắt đầu chạy, tốc độ ngày càng nhanh, mái tóc của Trầm Linh Tuyết bị gió thổi bay tứ phía, rối tung lên.
Rất nhanh đã đi hết một phần ba quãng đường, tất cả mọi thứ đều bình thường, không có chuyện gì xảy ra, nhưng có kinh nghiệm lần trước, đám người không dám lơ là cảnh giác, vẫn nhìn chằm chằm vào Trầm Linh Tuyết.
Lúc này tình trạng của Trầm Linh Tuyết rất không ổn, sắc mặt tái nhợt, hàm răng cắn chặt môi dưới căng mọng của mình.
Nhưng trông nàng ta có vẻ không gặp điều gì quỷ quái, mà là bị dọa sợ.
Cuối cùng tàu lượn siêu tốc cũng lên chỗ cao nhất, đoạn này đường dây dốc gần như thẳng đứng, đây cũng là đoạn kích thích nhất của tàu lượn siêu tốc.
“Aaaa!”
Khi tàu lượn siêu tốc chạy xuống, Trầm Linh Tuyết thét lên một tiếng chói tai.