Đám người cảm thấy cạn lời, đúng là chơi rất sảng khoái.
Nhưng một giây sau, sự cố bất ngờ xảy ra!
Tiếng hét của Trầm Linh Tuyết bỗng biến mất!
Chỉ thấy trên đường chạy xuống như có một dây thép vô hình chắn ngang cắt đứt cổ của Trầm Linh Tuyết.
Chuyện xảy ra bất ngờ, tàu lượn siêu tốc vẫn tiếp tục chạy, xoẹt! Trầm Linh Tuyết mất đầu.
Trên tàu lượn siêu tốc, thi thể không đầu đang phun máu liên tục, chiếc xe vẫn chạy làm máu văng tung toé khắp nơi.
Mà đầu của Trầm Linh Tuyết rơi từ trên xe xuống, như quả bóng rổ bay một đường hình parabol trên không trung, sau đó lại đập vào đường ray.
Xương sọ và đường ray đập vào nhau vang lên tiếng bịch nặng nè.
Cuối cùng rơi vào chân đám người.
Mọi người thấy đầu của Trầm Linh Tuyết thì cảm thấy rùng mình.
Đầu đã bị biến dạng hoàn toàn, khuôn mặt thay đổi, xương sọ vỡ ra, máu và óc đang chảy ra.
“Trầm Linh Tuyết… chết rồi?” Bàn Tử không thể tin run rẩy nói.
Hắn ta không thể nào hiểu được tại sao Phương Hưu lại chỉ cho Trầm Linh Tuyết đường chết.
“Hưu… Hưu ca, nàng chết? Vì sao nàng lại chết? Có phải ngươi nhầm rồi không?”
Nhưng đáp lại chỉ có giọng nói bình tĩnh đến mức lạnh lùng của Phương Hưu.
“Bàn Tử, ngươi đi nhà ma.”
Bàn Tử hơi run rẩy, hắn ta nhìn Phương Hưu chằm chằm, muốn thử xem có thấy cảm xúc bi thương hoặc tương tự vậy trên mặt hắn không.
Nhưng cuối cùng chẳng thấy gì khác cả, vẫn là khuôn mặt bình tĩnh như một hồ nước lặng.
“Ừ.” Bàn Tử run rẩy ừ một tiếng, cuối cùng chọn đi nhà ma.
“Nhật Thiên, ngươi chơi tàu hải tặc đi.”
Triệu Hạo bối rối nhìn Phương Hưu, không nói một lời, lên tàu hải tặc.
Mà đúng lúc này, Phương Hưu ra tay.
Chỉ thấy mái tóc ngắn màu đen của hắn biến thành tóc dài màu trắng ngay tức khắc, mắt bên phải trắng đen rõ ràng nay đã biến thành màu máu.
Vút vút vút!
Vô số sợi tóc bạc lao tới đám người như thủy triều.
Trong chớp mắt đám người sợ hãi tột độ.
“Phương Hưu! Ngươi điên rồi, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì!”
Một số ngự linh sư có thực lực khá cao thì trực tiếp thổi bay tóc bạc và tránh ra xa Phương Hưu, mà những người có thực lực yếu thì bị sợi tóc quấn chặt.
Có người thì bị huyết đồng tấn công mà hôn mê bất tỉnh.
Chỉ một lát sau, Phương Hưu đã thành công khống chế năm người.
Thấy đám người chuẩn bị vây công, Phương Hưu thản nhiên nói: “Ta cần họ đi thăm dò, nếu các ngươi ra tay với ta, lát nữa ta sẽ cho các ngươi đi dò đường.”
Lời vừa dứt, những người đang muốn tấn công Phương Hưu lập tức do dự.
Mặc dù cách làm của Phương Hưu cực kỳ lạnh lùng, nhưng không thể nghi ngờ là chính xác.
Nhiều loại trò chơi như thế, tất nhiên không thể đi cùng một lúc nhiều nguời, nếu không toàn đội sẽ bị diệt.
Cũng giống vòng quay ngựa gỗ, nếu tất cả mọi người cùng lên thì chắc chắn có cùng một kết cục giống Trình Tân Nguyên, chết vì già.
Vậy nên cách tốt nhất lúc này là lấy mạng người đi thăm dò để tìm ra trò chơi đơn giản nhất trong công viên giải trí.
Cuối cùng mấy người kia lựa chọn không ra tay với Phương Hưu.
Họ có thể nói Phương Hưu vô đạo đức, máu lạnh, nhưng họ vẫn chọn chấp nhận.
Bởi vì họ cũng muốn sống.
Sau đó Phương Hưu khống chế 5 người đi chơi các trò khác nhau.
Mấy phút sau, tất cả đều chết.
Mà lúc này, bên cạnh Phương Hưu không có một ai, những ngự linh sư kia đã chạy từ lâu.
Từ một người được nhiều ngươi vây quanh trở nên lẻ loi, cảm xúc của Phương Hưu vẫn không hề thay đổi.
Hắn bắt đầu đi về hướng trò chơi xe điện đụng.
Những người đang nấp ở chỗ xa bối rối, họ thật sự không hiểu con người Phương Hưu.
Có thể thấy hắn là một người cực kỳ máu lạnh qua việc hắn dùng mạng của đồng đội để đi dò xét.
Nhưng ở thời khắc cuối cùng, vậy mà hắn tự mình ra trận.
Cuối cùng là hắn đang suy tính điều gì?
Thật ra Phương Hưu cũng chẳng nghĩ gì nhiều, hắn nghĩ rất đơn giản, có nhiều loại trò chơi như thế, hắn lười đi thăm dò từng cái một, quá phiền phức, vậy nên kéo cả đám người cùng đi cho nhanh gọn lẹ, chỉ vậy thôi.
Đều là người trong một đội, không thể để một mình hắn chết vô số lần còn những người khác thì không phải chết lần nào.
Sau khi lên xe điện đụng, trò chơi nhanh chóng được khởi động.
Xe điện ở bốn phía không có người chơi đang lao vào Phương Hưu như điên.
Rầm rầm rầm!
Xe của Phương Hưu bị đụng liên tục, mỗi lần bị đụng miệng hắn sẽ chảy ra một ít máu.
Nhìn những cú va chạm kia rất nhẹ nhưng dường như có hàng loạt cái búa tạ đang đập vào nội tạng của Phương Hưu liên tục.
Cuối cùng Phương Hưu cũng chết, bị đâm vỡ nội tạng mà chết.
“Hì hì, các thúc thúc và a di, đến đây chơi với ta, chỉ cần các người có thể chơi được bất kỳ một trò là có thể rời đi, ai cũng phải chơi đó.”
Bé gái nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên với đám người.
Nhưng mọi người đều cảm thấy sởn tóc gáy, nhìn về phía Phương Hưu như thể hắn là đầu não của cả đội, chờ hắn ra lệnh.
Phương Hưu cũng không để họ thất vọng, trực tiếp chỉ vào vòng quay mặt trời nói: “Năm người một nhóm đi chơi vòng quay mặt trời, ta đã thấy trước tương lai.”