“Vòng quay mặt trời sao?”
Đám người nhìn về phía vòng quay vừa to vừa cao kia, theo bản năng cảm thấy trò chơi này rất nguy hiểm bởi vì cách mặt đất rất xa, trên trời và dưới đất rất khác nhau.
Nếu gặp nguy hiểm trên không thì ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Trình Tân Nguyên còn liên tục nhìn về phía vòng quay mặt trời và vòng quay ngựa gỗ.
Hắn ta vẫn cảm thấy nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
Tuy nhiên Phương Hưu không để cho họ suy nghĩ quá nhiều, hắn đã đi về hướng vòng quay mặt trời.
Mà Triệu Hạo, Trầm Linh Tuyết, Bàn Tử và nữ thi bị không chế đang đi sau lưng hắn.
Đám người thấy Phương Hưu hành động liền không do dự nữa, theo sát đằng sau.
Dù sao Phương Hưu cũng biết trước tương lai, tin hắn chắc chắn không sai.
Hơn nữa bản thân hắn đã tự đi trước, chắc chắn hắn sẽ không lấy mạng của mình ra để mạo hiểm.
“Mấy người đi lên với ta trước, những người còn lại ở đây chờ.” Phương Hưu trực tiếp ra lệnh cho đám người, không hề giải thích lấy một câu.
Đối với hắn, ai nghe thì sống không nghe thì chết, hắn sẽ không cố gắng thuyết phục họ rằng tính nguy hiểm của vòng quay mặt trời rất nhỏ, hắn không không có nghĩa vụ đó.
Đương nhiên, ngự linh sư sống đến bây giờ chẳng có ai đần cả nên sẽ không chống lại mệnh lệnh của Phương Hưu.
Phương Hưu nhanh chóng dẫn đám người Triệu Hạo lên vòng quay mặt trời.
Lúc đầu vòng quay mặt trời chỉ ngồi được bốn người, nhưng Phương Hưu lại để năm người lên, một người đứng ở giữa, những người còn lại ngồi thành hai hàng.
Cái vòng quay mặt trời này rất kỳ lạ, không những cũ mà còn đơn giản, thậm chí còn không có kính.
Hiểu đơn giản là nó hở bốn phía, khi nó bắt đầu hoạt động, tất cả các cabin đều rung lên như sắp rụng ra đến nơi.
Cabin càng ngày càng lên cao, sắc mặt của Bàn Tử và Triệu Hạo đã bắt đầu tái đi.
Nhất là Bàn Tử, có lẽ là do cân nặng nên hắn không cả dám cựa quậy, sợ làm hỏng cabin.
Ngược lại Trầm Linh Tuyết lại biểu hiện rất bình thường, nhưng tay nàng ta lại nắm chặt lấy quần jean của mình, hiển nhiên là trong lòng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Trầm Linh Tuyết sợ độ cao, nhìn biểu hiện chơi tàu lượn siêu tốc trước đó là biết.
Tất cả những người lên chơi chỉ có Phương Hưu và nữ thi hắn khống chế là bình tĩnh.
Cabin của đám người Phương Hưu nhanh chóng chạy đến điểm cao nhất.
“Hưu ca, sao lại không có chuyện gì xảy ra vậy? Trò này đơn giản vậy sao?” Triệu Hạo hơi sợ nói.
“Châm nến thanh đồng lên!” Bỗng Phương Hưu ra lệnh cho nữ thi.
Lúc này nữ thi nghiêm túc nghe theo, lấy chủy thủ luôn mang trên người ra, dứt khoát rạch một đường trên tay.
Máu tươi lập tức chảy ra, nàng ta cầm chặt nến thanh đồng bắt đầu thắp sáng.
Ánh sáng xanh lục của lửa quỷ hiện lên, trong nhất thời mọi người được ánh nến lạnh lẽo bao phủ.
Mà một giây ngay sau khi nến thanh đồng được thắp lên, cabin cũng đi đến điểm cao nhất.
Vù vù vù…
Trên không, gió lớn bỗng nổi lên khắp xung quanh.
Đám người nghe thấy tiếng thì quay ra nhìn, lập tức sợ hãi tột đỉnh, chẳng biết mấy luồng gió đen xung quanh xuất hiện từ bao giờ.
Giống như có rất nhiều cát đen bị gió cuốn theo.
Gió đen kia tràn vào cabin qua cửa sổ không có kính.
Két két…
Tiếng đồ vật bị ăn mòn mãnh liệt vang lên.
Sau khi gió đen chạm phải ánh nến xanh liền sôi sùng sục như nước đổ vào chảo dầu đang sôi, tiếng xèo xèo vang lên, thậm chí còn có khói trắng bay lên.
Màu xanh lục của ánh nến bắt đầu chập chờn, dường như có thể tắt bất cứ lúc nào, nhưng nhờ có máu linh hồn rót vào nên đến giờ nó vẫn không bị tắt.
Thời gian kéo dài khoảng một phút, cabin bắt đầu chuyển động mà những làn gió đen nguy hiểm kia cũng yếu dần.
Đám người Phương Hưu vượt qua nguy hiểm thành công.
Mà cái giá phải trả là nữ thi biến thành cái xác khô.
Những làn gió đen kia đã hút khô máu của một người.
“Nhóm tiếp theo lên hãy nhớ kỹ, năm người các ngươi thay nhau lấy máu, ở điểm cao nhất của vòng quay thì bắt đầu thắp nến thanh đồng, sau khi làm gió đen yếu đi thì nên dừng châm nến thanh đồng, sử dụng sức mạnh của mình để chắn gió.
Nếu không các ngươi sẽ chết vì mất máu quá nhiều.”
Sau khi Phương Hưu nhắc đám người xong liền đưa nến thanh đồng cho nhóm tiếp theo.
Đám người nhìn nữ thi biến thành cái xác khô mà cảm thấy sợ hãi, nhẹ gật đầu.
Sau đó quyết định dứt khoát lên vòng quay mặt trời.
Họ theo lời dặn của Phương Hưu để tốn ít máu nhất, thành công sống sót.
Ngoài sắc mặt trắng bệch vì mất máu quá nhiều thì không có gì đáng lo ngại.
Những người còn lại cũng dồn dập làm theo, cũng đều vượt qua nguy hiểm mà sống sót.
Đám người thành công thoát được lại nhìn Phương Hưu với ánh mắt khác.
Có kinh ngạc, có khâm phục.