Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 192 - Chương 192: Ít Nhất Hãy Lấy Cái Chết Của Ngươi Để Làm Ta Hài Lòng Đi (2)

Chương 192: Ít nhất hãy lấy cái chết của ngươi để làm ta hài lòng đi (2) Chương 192: Ít nhất hãy lấy cái chết của ngươi để làm ta hài lòng đi (2)

“Có lẽ… không phải?”

Xoẹt!

Ánh sáng bạc lóe lên, dao phẫu thuật nhỏ sắc bén trực tiếp đâm vào người bé gái.

Đến tận khi dao phẫu thuật cắt xuống, bé gái vẫn nở nụ cười hì hì, dường như đang chế giễu Phương Hưu không biết tự lượng sức.

Cơ thể của quỷ có cấu tạo khác với con người.

Nhưng sau khi dao phẫu thuật đâm sâu, sắc mặt của bé gái bỗng nhiên thay đổi, gân xanh nổi lên trên mặt, hai mắt phiếm hồng, khuôn mặt trở nên nhăn nhó vì quá đau đớn.

“Aaaa!”

Tiếng hét thảm thiết không phải của con người vang lên khắp nơi.

“Ka ka ka… Chính là vậy! Chính là như vậy! Đến đây làm ta vui vẻ một chút nào!”

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Tay phải của Phương Hưu giống như các máy đóng cọc, hóa thành những tàn ảnh, tạo ra vô số lỗ trên người bé gái, gần như muốn cắt nàng ta thành mảnh nhỏ.

Trên mặt, tứ chi, ngực…

Tiếng hét thảm thiết, thê lương của bé gái vang lên không ngừng, tiếng hét khác với tiếng hét của con người, âm thanh bị bóp méo rất kinh khủng.

Đám người nghe mà cảm thấy rét lạnh cả người, cứ như dao phẫu thuật đang đâm vào người mình vậy.

Một số ngự linh sư có khả năng chịu đựng kém đã quay đầu đi không dám nhìn trực tiếp.

Đúng là bé gái không nói dối, mỗi khi dao phẫu thuật đâm một nhát vào người nàng ta, ngay sau đó cái lỗ liền từ từ khép lại.

Nhưng cái giá phải trả là khu vui chơi giải trí càng ngày càng cũ nát.

Một chuyện kỳ lạ như thế xảy ra khiến Phương Hưu càng hưng phấn hơn.

Hắn lại càng tăng nhanh tốc độ trừng phạt.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tiếng kêu của bé gái ngày càng nhỏ, bắt đầu trở thành hấp hối.

Mà hơn một nửa số trò chơi trong công viên giải trí đã biến mất.

“Vì… Vì sao ngươi có thể tổn thương ta!” Lúc này bé gái không thể cười được nữa, vẻ mặt chỉ có sự sợ hãi giống con người.

Nàng ta gắn liền với khu vui chơi, trừ khi phá huỷ cả khu vui chơi, nếu không nàng ta sẽ không bao giờ chết.

Nhưng bây giờ, sự tấn công của Phương Hưu khiến nàng ta thay đổi suy nghĩ, bàn tay cầm con dao phẫu thuật kia như mang theo một loại ma lực đáng sợ, mà mỗi một nhát dao hạ xuống là một cảm giác đau đớn đến tột cùng.

Cảm giác đau đớn đáng sợ kia khiến sức sống của nàng ta nhanh chóng bị hao mòn.

Nhìn thấy bé gái sắp không chịu được nữa, bỗng Phương Hưu không cảm thấy thú vị: “Trình độ chỉ có vậy thôi sao?”

Hắn không nhất thiết phải giết chết bé gái, nên mỗi lần đâm chỉ sử dụng một chút năng lực thống khổ, nhưng không ngờ chỉ mới hơn 100 nhát thì bé gái đã không chịu nổi.

Hắn không hề giảm tốc độ, muốn hưởng thụ cảm giác vui vẻ một lúc.

Sau một hồi lâu.

Những người đứng xem cảm thấy choáng váng.

Tậm chí có người còn nói: “Chúng ta có nên nhắc đội trưởng Phương phải rời đi không? Dừng lại ở đây quá lâu cũng không tốt cho lắm nhỉ?”

Những người bên ngoài bỗng nhiên thay đổi vẻ mặt: “Ngươi điên rồi! Bây giờ ngươi dám đi nhắc hắn sao? Ngươi không sợ mình quấy rối thú vui của hắn thì sẽ bị giết à?”

Người kia nghe vậy lập tức sợ tái mặt, không dám hé răng nói lời nào nữa.

“Cầu xin ngươi tha cho ta đi! Thúc thúc, ngươi tha cho ta đi!”

Cơ thể của bé gái đã trở thành nửa trong suốt, gần như sắp hồn phi phách tán, nàng bắt chước biểu cảm của con người, xin tha không ngừng, muốn tranh thủ sự đồng tình của Phương Hưu.

Thật buồn cười, Phương Hưu vốn không hề có thứ đồ vô dụng này.

Bé gái lại chuyển mục tiêu sang những người khác.

“Cứu ta với, các thúc thúc a di, các ngươi mau cứu ta…”

Có người biểu hiện không đành lòng, mặc dù biết rõ bé gái là một con quỷ giết người không chớp mắt, nhưng bộ dáng đáng thương này đúng là khiến người ta đồng cảm.

Nhưng dù vậy, vẫn không có một ai ngăn cản, chủ yếu là do bộ dáng của Phương Hưu rất đáng sợ, đơn giản là quỷ quái hơn cả quỷ, nhưng không một ai dám hé răng nói gì.

“A!” Dường như bé gái đã hoàn toàn sụp đổ, làn da bắt đầu biến thành màu xanh, răng nanh không ngừng mọc dài ra, đầu lưỡi như biến thành lưỡi rắn, gần như không giữ được hình dáng của con người nữa.

Ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, chỉ biết gào thét trong vô thức.

Vẻ hưng phấn trên gương mặt Phương Hưu dần tan đi, trở lại trạng thái bình tĩnh giống lúc trước.

Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm bé gái trở nên xấu xí, thản nhiên nói: “Thật sự rất xấu, ít nhất hãy dùng cái chết của ngươi để lấy lòng ta đi.”

Xoẹt!

Một nhát đứt đầu!

Cơ thể của bé gái hoàn toàn trong suốt, biến mất khỏi thế gian.

“Đi thôi.” Phương Hưu bình tĩnh nói với mọi người.

Mọi người thấy Phương Hưu bình thường như không có chuyện gì xảy ra, tất cả đều không dám đối mặt với hắn, nhao nhao nhường đường, để hắn đi ra.

Đám người nhanh chóng lên đường.

Sau nửa tiếng, cuối cùng đám người cũng tới chân núi chùa Phổ Đà.

Bình Luận (0)
Comment