Chùa Phổ Đà được xậy dựng trên một ngọn núi ở xa, được coi là địa điểm du lịch nổi tiếng của thành phố Lục Đằng.
Ngày bình thường hương hỏa không ngừng và người đến đây phúng vái cũng nối liền không dứt.
Nhưng Mộng Yểm ở bên trong nên lúc này chùa Phổ Đà như bị một làn khói đen bao phủ, không có một ai, trong bóng tối có tiếng quỷ khóc văng vẳng, tình cảnh rất âm u kinh dị.
Bọn họ chạy đến chân núi, sau đó xe phải dừng lại bởi vì phía trước xuất hiện một nghĩa trang, bên trong có rất nhiều bia mộ xếp san sát nhau, xe không thể nào đi qua được.
"Xuống xe, đi bộ lên núi.” Phương Hưu xuống xe trước, nhanh chân đi về hướng nghĩa trang.
Nhìn Phương Hưu đi đầu, mặc dù đám người nhìn thấy nghĩa trang kỳ lạ nhưng cũng không quá sợ hãi, đi sát theo sau.
“Ta đã từng tới chùa Phổ Đà, hình như lúc đó chân núi không có cái nghĩa trang này.”
“Đây là quỷ vực của mộng yểm, là sự kết hợp giữa ảo mộng và thực tại, xuất hiện bất kỳ hiện tượng kỳ quái nào cũng chẳng có gì lạ.”
“A! Mọi người nhìn xem, ở đây có một tấm biển.”
Đám người nhìn về phía tiếng nói phát ra thì thấy đúng là có một cái biển chỉ dẫn khác với những bia mộ đang dựng thẳng đứng kia, cái biển chỉ dẫn này rất cao, cao hơn bia mộ bình thường khá nhiều, hơi giống “hạc giữa bầy gà”.
Trên tấm biển viết [Cấm địa của người chết, ngươi sống đi vào].
“Tấm biển này viết cái chó gì vậy? Có phải viết ngược không? Nghĩa trang là cấm địa của người chết, người sống có thể đi vào sao?”
“Đúng vậy, không phải là cấm địa của người sống, người chết đi vào sao?”
“Mọi người cẩn thận một chút đi, bất kỳ điểm kỳ lạ nào trong quỷ vực đều có thể ẩn chứa chí mạng…”
Xoẹt!
Người kia còn chưa nói xong lời cảnh báo, một ánh sáng bạc lóe lên, bia đá trực tiếp bị tách làm hai.
Người ra tay là Phương Hưu.
Đám người hơi sững sờ, thật ra họ rất muốn nói, ở trong quỷ vực phải cẩn thận, không thể tùy tiện ra tay.
Nhưng người ra tay lại là Phương Hưu có năng lực tiên tri, vậy thì không sao, hắn ra tay nhất định có lý do của hắn, nói không chừng đây là mấu chốt để giải quyết vấn đề.
Thực ra Phương Hưu ra tay đơn giản là để thăm dò thôi, đối với những chuyện kỳ lạ không biết, hắn không sợ liều lĩnh, chỉ sợ chết một cách khó hiểu, không có bất kỳ giá trị tham khảo nào, cũng đồng nghĩa với chết vô ích.
Vậy nên hắn muốn thử xem, chém đứt bia đá có thể dẫn tới chấn động gì không.
Kết quả là chờ mấy giây cũng không thấy có chuyện gì xảy ra.
“Đi thôi.” Phương Hưu bình tĩnh nói.
Hắn đi trước dẫn đường, những người khác theo sát phía sau, nhắm mắt theo đuôi.
Đoàn người nhanh chóng đi đến cửa ra nghĩa trang.
Đám người đều cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là bỗng xuất hiện một nơi âm u, kinh dị nhưng lại không có chuyện gì xảy ra đã ra ngoài được?
Nhưng ngay thời khắc mọi người bước ra khỏi nghĩa trang, lại bất ngờ nhận ra ngoài nghĩa trang vẫn là một nghĩa trang.
Giống hết cái nghĩa trang lúc trước.
Có người không tin quay trở lại, nhưng lại nhận ra đúng là có hai cái nghĩa trang được ngăn cách bằng một cách cửa.
“Lẽ nào thật sự có hai cái nghĩa trang? Hay là chúng ta lại bị nhốt ở đây?”
“Đội trưởng Phương, ngài thấy sao?”
“Tiếp tục đi.” Phương Hưu thản nhiên nói.
Thế là đám người tiếp tục đi về phía trước, lại nhanh chóng đến cửa ra của nghĩa trang, sau khi đi qua cửa lớn vẫn là một nghĩa trang y hệt cái trước.
Họ đi qua đi lại nhiều lần, kết quả vẫn vậy, xung quanh đều là nghĩa trang giống hệt nhau.
Rất giống với những nghĩa trang nối liền nhau mà có người đã từng thấy.
Nhưng khi mọi người muốn quay lại bằng đường cũ thì bất ngờ nhận ra không quay về được, bên ngoài cửa vào nghĩa trang đầu tiên vẫn là nghĩa trang.
Nghĩa trang tuần hoàn vô hạn.
“Đội trưởng Phương, ngài thấy thế nào?”
Kể từ khi biết Phương Hưu có thể biết trước tương lai, đám người dường như mất hết não, vừa xuất hiện vấn đề là lại hỏi Phương Hưu.
Chẳng khác nào những người đã biết trước đáp án đề thi, chỉ muốn chép y nguyên đáp án mà không muốn sử dụng não để học tập.
“Bị bao vây đã chứng minh ở đây có quỷ, hoặc có thể là mộng yểm giở trò quỷ, trước mắt đầu ra của nghĩa trang rất có thể giấu trong ngôi mộ.
Tất cả mọi người đi đào mộ, bới hết tất cả các mộ phần lên, nếu có thi thể thì cứ nghiền nát thành tro.”
Phương Hưu bình tĩnh ra lệnh.
Đương nhiên đám người sẽ nghe theo, bắt đầu nhao nhao đào mộ.
Khi từng ngôi mộ bị đào lên, họ ngạc nhiên nhận ra, trong những ngôi mộ này đều có quan tài màu đen giống hệt nhau.
Mà sau khi mở quan tài ra xem, bỗng phát hiện bên trong đều là bạch cốt.
Tuy nhiên không có cái bạch cốt nào bật dậy leo từ trong mộ ra, dù những bộ bạch cốt kia khiến người ta sợ hãi nhưng mọi người đều là ngự linh sư nên không sợ người chết.