Trình Tân Nguyên là người quản lý thế giới ngầm của thành phố, nên biết rất nhiều bí mật mà người khác không biết.
“Thử một lần nữa.” Phương Hưu nói một câu liền đi trước về phía cửa lớn, kết quả là vẫn không thể ra khỏi nghĩa trang.
Trong lòng hắn đã có suy đoán, nguyên nhân không ra được có thể là do chưa giải quyết được quỷ.
Triệu Hạo và Trầm Linh Tuyết đều bị lôi vào quan tài một cách thần không biết quỷ không hay, nên không có lý do gì mà những người khác không thể.
Có lẽ phải giải quyết tất cả quỷ mới có thể ra ngoài.
Thế là hắn lập tức ra lệnh: “Tất cả mọi người đi theo ta, lập tức tìm kiếm tên của mình trên mộ.”
Đám người nhận được mệnh lệnh liền bắt đầu tìm kiếm.
Phương Hưu nhanh chóng tìm được tên của Lưu Soái trên mộ.
Bàn Tử ở trong đội nhìn thấy cảnh này lập tức mặt trắng bệch.
“Đừng… Hưu ca, ngươi nhất định phải tin ta, ta mới là thật, trong quan tài là giả.”
Đám người âm thầm vây quanh Bàn Tử không hề nghe hắn giải thích.
Phương Hưu trực tiếp san bằng ngôi mộ, bật nắp quan tài lên.
Quả nhiên người nằm bên trong là Bàn Tử.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Bàn Tử ở bên ngoài quá sợ hãi: “Đừng…”
Hắn ta còn chưa nói xong, trên cổ đã cắm một con dao phẫu thuật.
“Tiếp tục tìm .” Phương Hưu bình tĩnh nói.
Đám người đẩy nhanh tiến độ, tìm kiếm không ngừng, càng ngày càng tìm ra nhiều ngôi mộ trùng tên, mỗi người bị phát hiện đều nói mình là thật .
Nhưng Phương Hưu không hề nghe giải thích, hắn trực tiếp giết người bên ngoài.
Tất cả những người bị giết đều hóa thành một bộ bạch cốt, không có ngoại lệ.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng kêu sợ hãi truyền đến.
“A! Đây… đây…” Người kia nhìn chằm chằm vào một ngôi mộ, nói không lên lời.
Đám người lập tức vây quanh, sắc mặt của mỗi người đều thay đổi.
Bỗng nhiên họ đều tản ra xung quanh Phương Hưu, người nào cũng cực kỳ cảnh giác nhìn Phương Hưu, chuẩn bị công kích.
Nhìn thấy cảnh này, Phương Hưu cảm thấy nặng lòng, hắn tiến lên nhìn thì quả nhiên là thấy tên mình được khắc ở trên bia mộ.
Hắn không hề do dự trực tiếp bật mộ lên, mở nắp quan tài.
Người nằm bên trong rõ ràng là Phương Hưu.
Phương Hưu ở trong quan tài bình tĩnh đứng dậy, ánh mắt không hề thay đổi nhìn Phương Hưu ở bên ngoài.
Phương Hưu ở bên ngoài nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy nặng nề.
Hỏng rồi, ta biến thành thế thân.
Phương Hữu trong quan tài đứng dậy, đám người lập tức đứng về phía hắn ta rồi đều quay sang nhìn chằm chằm Phương Hưu ở bên ngoài.
“Giết hắn.” Phương Hưu trong quan tài ra lệnh.
Một giây sau, đám người trực tiếp ra tay.
Phương Hưu cũng không đứng im chịu trói, hắn nhất định phải thăm dò ra chất lượng của hàng giả này, thế là trực tiếp đưa năng lực quỷ dị vào trong dao phẫu thuật.
Tóc trắng, mắt đỏ, khói đen vây quanh thân, vạn quỷ kêu gào!
Ai ngờ Phương Hữu trong quan tài cũng trực tiếp biến thành tóc trắng, mắt đỏ, vạn quỷ kêu gào!
Nhìn từ vẻ bên ngoài, hai người vốn không hề khác biệt.
Phương Hưu lập tức bị bao vây tấn công.
Đối mặt với hơn 10 ngự linh sư, cộng thêm một Phương Hưu giống hệt mình, được lắm!
Trước cửa nghĩa trang, Phương Hưu đứng yên tại chỗ.
Những người khác đều nhìn Phương Hưu với vẻ mặt khó hiểu.
“Hưu ca, sao ngươi không đi? Có phải phát hiện ra điều gì không?” Triệu Hạo hỏi.
Phương Hưu không hề để ý đến hắn ta, mà lâm vào suy tư.
Bây giờ tất cả mọi người đều chưa vào nghĩa trang, hay nói cách khác tất cả mọi người đều là thật.
Đã biết trước quỷ trong nghĩa trang có năng lực kéo người vào trong mộ một cách thần không biết quỷ không hay và đồng thời tạo ra một tên giả mạo.
Theo như lần trước kiểm tra thì trong quan tài là thật còn người ở bên ngoài là giả.
Bởi vì người ở bên ngoài sau khi chết đi biến thành bộ bạch cốt.
Nhưng tại sao đến lượt ta thì người bên ngoài là thật, còn trong quan tài lại là giả?
Phương Hưu biết rõ, lần trước mình bị giết là bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng mình là giả, sau đó bị tấn công.
Không có cách nào khác, hắn không giải thích, mà cũng không thể giải thích rõ được.
Tất cả mọi người thì người ở bên ngoài mới là giả, trong quan tài là thật, sao đến lượt mình thì không phải như vậy?
Nhưng lúc này Phương Hưu cũng hơi nghi ngờ, người trong quan tài liệu có phải là thật không?
Cả hai người đều có cùng ký ức, có thể nói ra bí mật của bản thân, cũng có năng lực giống hệt nhau.
Nhỡ may suy đoán ban đầu của mình là sai thì sao?
Thật ra trong quan tài là giả, mà người ở bên ngoài mới là thật.
Trầm ngâm thật lâu, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Phương Hưu, không ai dám quấy rầy hắn suy nghĩ.
Họ đều nghĩ là Phương Hưu đang sử dụng năng lực tiên tri của mình, đều hy vọng hắn có thể chỉ ra đường sinh như lúc trước.