Sau khi dao phẫu thuật được rút ra, vẻ mặt của Triệu Hạo trong quan tài đầy sợ hãi, hóa thành một bộ bạch cốt.
Nhìn thấy cảnh này, Phương Hưu hơi nhăn mày.
Đúng là trước đó đã đoán sai sao?
Hóa ra là chỉ cần bị giết chết trong nghĩa trang này, không cần biết là thật giả đều sẽ bị hóa thành bạch cốt do sức mạnh của quỷ.
Vậy chẳng khác nào những người lần trước mình giết đều là đồng đội của mình.
Sau khi giết hết đồng đội của mình, thì mình lại bị những đồng đội giả giết chết.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Phương Hưu tối sầm lại.
“Tiếp tục tìm!”
Hắn ra lệnh cho đám người đi tìm, vẫn dùng sợi tóc trắng làm dây liên kết để đảm bảo đám người sẽ không bị thay thế đột ngột.
Còn hắn thì bắt đầu tìm kiếm bia mộ của mình.
Điều bây giờ Phương Hữu muốn làm đương nhiên là báo thù, lần trước hắn bị tên giả mạo dẫn đội giết chết, lần này hắn muốn để tên giả mạo đó nếm thử cảm giác bị bao vây tấn công.
Phương Hưu nhanh chóng tìm được bia mộ của mình.
Nhìn trên bia mộ khắc hai chữ Phương Hưu, bỗng hắn nở nụ cười rất tươi.
“Lần này tất cả mọi người đều được ta dùng sợi tóc nối với nhau, dù là có chuyện gì xảy ra cũng có thể chứng minh ta là thật hay giả, ngược lại ta muốn thử xem lần này ngươi còn có thể ra những chiêu gì, kha kha kha…”
Phương Hưu đang cười, bỗng nhiên trước mặt hắn tối sầm lại, tiếng cười biến mất.
Sau khi tỉnh lại lần nữa bỗng Phương Hữu nhận ra mình bị nhốt trong một không gian nhỏ hẹp xung quanh tối om, giơ tay ra không thấy rõ năm ngón.
Không đúng, bây giờ hắn không thể ra tay bởi vì không gian quá hẹp, giống như đang nằm trong quan tài vậy.
Quan tài sao?
Bỗng Phương Hưu nhận ra được điều bất thường.
Mình bị kéo vào trong quan tài sao?
Sợi tóc đâu?
Sợi tóc cũng bị mất.
Lúc này bên ngoài quan tài vẫn truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Lần này tất cả mọi người đều được ta dùng sợi tóc nối với nhau, dù là có chuyện gì xảy ra cũng có thể chứng minh ta là thật hay giả, ngược lại ta muốn thử xem lần này ngươi còn có thể ra những chiêu gì, kha kha kha…”
Nghe thấy giọng mình từ bên ngoài truyền vào, trong lòng Phương Hưu dâng lên một cơn lửa giận, đó là sự tức giận đối với quỷ.
Hắn không thể nào ngờ tới quỷ lại mưu mô như thế.
Lần trước tất cả mọi người đều nghĩ người trong quan tài mới là thật thì con quỷ này lại biến thành mình trong quan tài, sau đó dẫn đội giết mình.
Lần này tất cả mọi người đều nghĩ người bên ngoài là thật thì con quỷ chết tiệt đó lại kéo mình vào quan tài.
Đã rất lâu rồi Phương Hưu không bị quỷ làm cho tức giận như vậy, lần này nghĩa trang quỷ thành công khiến hắn tức giận.
Bịch!
Phương Hưu đập mạnh một cái vào quan tài.
Kết quả là quan tài không hề bị lay động, điều này khiến hắn cảm thấy giật mình, lập tức lấy ra dao phẫu thuật để khoét quan tài.
Dao phẫu thuật có thể làm mọi việc suôn sẻ mà lần này lại không thể lưu lại một chút dấu vết trên quan tài.
Nói nơi đây là quan tài cũng không đúng, chính xác nó là một không gian có thể nhốt người ở trong đó.
Ở bên ngoài Phương Hưu triệu tập mọi người trong đội lại chỉ vào ngôi mộ của mình và nói: “Con quỷ bên trong có năng lực giống hệt ta, cho nên lát nữa hắn ra ngoài tất cả mọi người cùng nhau ra tay.”
Đám người nhẹ gật đầu, tin tưởng lời nói của đối phương vô điều kiện bởi vì trên người họ đang có sợi tóc bạc nối lại với nhau và điểm đầu của những sợi tóc là Phương Hưu ở bên ngoài.
Lúc này trong quan tài bỗng truyền đến tiếng đập thùng thùng thùng và kèm theo tiếng cắt xoẹt xoẹt xoẹt.
Phương Hưu ở bên ngoài cong môi nở một nụ cười tươi: “Không thể đợi được nữa sao?”
Lúc này hắn ta bới ngôi mộ lên, bật nắp quan tài ra.
Bịch!
Một người tóc trắng, mắt đỏ, khí đen vây quanh người bỗng nhiên bay ra từ trong quan tài, muốn tấn công bất ngờ.
Nhưng Phương Hưu ở bên ngoài đã có chuẩn bị trước, cũng ngay lập tức biến thân, đồng thời gọi mọi người cùng nhau ra tay.
Phương Hưu lại bị bao vây tấn công một lần nữa, sau đó… được lắm!
Phương Hưu tái sinh một lần nữa, lại quay về trước nghĩa trang, hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào nghĩa trang, áp suất quanh người dường như rất thấp.
Những người bên cạnh đều là ngự linh sư, cũng có linh tính nên tất nhiên là nhận được áp suất thấp trên người Phương Hưu đang toả ra.
Mặc dù thoạt nhìn thì hắn vẫn bình tĩnh, chẳng khác gì lúc trước, nhưng áp suất kinh khủng này là thế nào?
“Hưu… Hưu ca, nghĩa trang này rất bất thường sao? Sao ngươi không đi tiếp?” Triệu Hạo hơi lo lắng nói.
Phương Hưu không thèm để ý đến hắn ta, vẫn cực kỳ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào nghĩa trang.
Hắn có thể hiểu sơ qua mục đích của quỷ lần này, đó là biến mình thành đồ giả sau đó dẫn đội bao vây tấn công.