"Ê... sao chép với đánh cắp khác gì nhau?" Dương Minh có chút cạn lời.
Mã Hưng Bang cười ngạo nghễ: "Sao chép là giống hệt như đúc, còn đánh cắp có thể dựa trên cơ sở vốn có ban đầu để sáng tạo thêm cho bản thân, cái đó sao có thể quơ đũa cả nắm được?"
Mọi người bỗng cảm thấy chẳng còn gì để nói, khó trách hắn ta nói may mắn thành vận may, cấp tốc nói thành tật tốc, đây mẹ nó hắn ta chỉ cần thay một cái tên mới là xem thành của mình rồi?
Trong lúc mọi người đang mỉa mai chế giễu, thì Phương Hưu nhận ra chỗ đáng sợ của năng lực đánh cắp, mặc dù nghe thấy có chút buồn cười nhưng năng lực này lại vô cùng biến thái.
Như Mã Hưng Bang nói thì sao chép cũng chỉ là sao chép, cố gắng hết sức thì cũng chỉ giống y hệt đối phương mà thôi. Nhưng đánh cắp thì khác, có thể dựa ngay trên cơ sở vốn có để sáng tạo nên cái mới, cũng có thể gọi là cường hóa, nếu mà biến tấu giỏi nói không chừng còn mạnh hơn người bị sao chép năng lực kia.
Ta sao chép đồ của ngươi nhưng phát huy còn tốt hơn ngươi, đây là chỗ đáng sợ của đánh cắp.
"Cho nên bây giờ các ngươi đã hiểu ra vì sao ta nói năng lực tiên tri của Phương Hưu là giả chưa? Bởi vì ta không sao chép được năng lực tiên tri của hắn mà là năng lực gây tổn thương cho người khác còn khiến đối phương cảm nhận thống khổ!"
"Chỉ là năng lực đó không có rác rưởi như trong tưởng tượng, chí ít thì nó có thể đem sự đau đớn của bản thân truyền lại cho người khác, lấy những đau khổ của bản thân đã từng chịu đựng để cho đối phương đồng cảm, cũng coi như phát huy lớn nhất tác dụng của năng lực đó rồi."
Nghe những lời nói ấy, Phương Hưu lập tức hiểu ra, Mã Hưng Bang chỉ đơn giản sao chép năng lực của mình, mà không phải chịu nỗi thống khổ của mình.
Nói cách khác, Mã Hưng Bang thi triển năng lực thống khổ, chỉ có thể truyền đau khổ mà hắn ta từng cảm nhận rồi truyền ra ngoài.
"Phương Hưu, chuyện tới nước này rồi ngươi còn có gì giảo biện nữa? Rõ ràng ngươi không có năng lực tiên tri nhưng lại dám nói dối bảo mình có thể biết trước tương lai, vậy đến tột cùng, ngươi sống sót ra khỏi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn như thế nào?" Mã Hưng Bang lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Hưu, vẻ mặt tự tin như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
"Nếu như các ngươi có người nghi ngờ năng lực của ta, xin mời gọi điện thoại đến tổng bộ xác minh danh tính, tổng bộ có hồ sơ của ta."
"Phương Hưu, tất cả những biểu hiện thần kỳ của ngươi, bao gồm cả công lao đều dựa vào việc ngươi có thể biết trước tương lai, nhưng một khi năng năng lực tiên tri của ngươi là giả thì toàn bộ thông tin về ngươi đều là giả!”
“Đối với biểu hiện thần kỳ của ngươi, ta ngược lại có lời giải thích nghe hợp lý hơn đấy, sở dĩ ngươi có thể sống sót ra khỏi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn là vì ngươi là người của tổ chức Poker! Các ngươi và bệnh viện tâm thần Thanh Sơn có liên quan với nhau.”
“Ngươi làm như vậy, chính là vì khiến cục điều tra chú ý đến ngươi, từ đó gia nhập vào cục điều tra. Nghe nói ngươi còn gọi điện thoại báo trước, để Dương Minh cứu Bạch Tề từ trong tay A Bích, ha ha, đây là điều mà không cần tiên tri cũng có thể làm được, bởi vì trận ám sát đó là do chính một tay các ngươi bày ra.”
“Còn về chuyện mộng yểm càng đúng là như vậy, mộng yểm cùng một giuộc với các ngươi, nên ngươi biết năng lực của nó là đương nhiên, bao gồm cả thông tin bên trong quỷ vực kia, từ đó ngươi tiên tri biết trước tất cả!”
“Nếu như ta không có đoán sai, mục đích ngươi làm như thế là muốn thu hút sự chú ý của tổng bộ, từ đó lẻn vào tổng bộ trở thành gián điệp, thực hiện một loạt hành động bí mật nào đó không thể cho ai biết!”
“Phương Hưu, ta nói có đúng không?”
Lần suy luận lần này, ánh mắt mọi người nhìn Phương Hưu cũng bắt đầu nghi ngờ không đáng tin, bởi vì bọn họ không làm sao mà ngờ được năng lực tiên tri của Phương Hưu là giả, quả thật là thiên phương dạ đàm.
(
Thiên phương dạ đàm: chuyện hoang đường, ý kiến hoang đường.)
Vẻ mặt của Phương Hưu vẫn bình tĩnh nhìn mọi người như cũ, từ tốn nói ra: “Thống khổ đúng là năng lực của ta.”
Nghe thấy Phương Hưu thừa nhận, vẻ mặt của bọn người Dương Minh nhất thời nghiêm trọng hẳn lên, còn Mã Hưng Bang thì nhếch miệng cười lạnh.
Nhưng nghe thấy câu nói tiếp theo của Phương Hưu, nụ cười trên mặt Mã Hưng Bang cứng đờ lại.
“Một trong số đó.”
"Một trong số đó? Phương Hưu, chẳng lẽ ngươi có hai năng lực song song?" Dương Minh không dám tin, hắn ta đã lớn từng này còn chưa nhìn thấy, thậm chí còn chưa nghe tới trường hợp ngự linh sư có hai năng lực song song.
Điều này gần như không thể, giống như một người không thể có hai tâm linh vậy.