Phương Hưu bình tĩnh nhẹ gật đầu: "Không sai, tiên tri và thống khổ đều là năng lực của ta."
Lời vừa nói ra, trong lòng mọi người lập tức nổi lên sóng to gió lớn, những kiến thức trước kia đều bị đánh tan vỡ.
Một ngự linh sư không thể nào có hai năng lực khác nhau được, đây là kiến thức thông thường.
Dương Minh bỗng nhiên vỡ lẽ, hắn ta nói: "Vậy thì giải thích thông suốt rồi, coi như cố vấn Mã ngươi nói mấy chuyện trọng đại kia đều có khả năng làm giả đi, nhưng lúc Phương Hưu vừa tới cục điều tra còn biết trước rất nhiều việc nhỏ, ví dụ như khi nào nhân viên sẽ nghe điện thoại, thậm chí còn đoán trúng xổ số nữa."
"Cố vấn Mã, ngươi hiểu lầm rồi, chắc chắn Phương Hưu có hai năng lực song song."
Mã Hưng Bang cười mỉa: "Ngây thơ quá rồi, năng lực của ngự linh sư thiên kì bách quái, huống chi phía sau Phương Hưu còn có người của tổ chức Poker, dưới sự giúp đỡ của bọn chúng, việc tạo ra giả tưởng biết trước được tương lai quá dễ dàng."
(
Thiên kì bách quái: ngàn lạ, trăm quái, những thứ kỳ lạ và quái gở kỳ quái.)
"Hơn nữa, Phương Hưu, ta đoán ngay ngươi sẽ nói như vậy, đúng là mặc dù hiếm thấy ngự linh sư có hai năng lực song song, nhưng không phải là không có, thậm chí ngay cả ở tổng bộ cũng có một người, hắn ta không phải có hai năng lực song song mà có nhiều năng lực, nhưng ta cũng đã từng sao chép năng lực của hắn ta rồi, hoàn toàn khác với tình trạng của ngươi."
"Ta cảm thấy bên trong ngươi chỉ có một loại năng lực!"
Lần này, áp lực lại lần nữa nghiêng về phía Phương Hưu.
Nhưng Phương Hưu lại thản nhiên nói như cũ: "Có hay không có thì chỉ có một khả năng, là bởi vì năng lực đánh cắp của ngươi quá rác rưởi, nên không thể nào đánh cắp được năng lực tiên tri của ta?"
"Năng lực của ta... quá rác rưởi?"
Từ khi Mã Hưng Bang thức tỉnh năng lực cho đến ngày nay, cho dù là ai, sau khi biết năng lực của hắn ta thì đều sợ hãi thán phục, ấy thế mà hôm nay lại có người nói năng lực của hắn ta quá rác rưởi, không thể tin nổi.
Giống như có người nói tỷ phú là kẻ nghèo vậy.
"Đúng là có loại khả năng này, năng lực tiên tri có vị cách rất cao, cố vấn Mã ngươi không thể sao chép cũng là chuyện bình thường thôi, huống hồ chi Phương Hưu từng nhiều lần chứng minh với bọn ta rồi, nếu như một lần là do sắp xếp, vậy có thể sắp xếp nhiều lần được sao? Theo ta thấy, chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi, chuyện đến đây kết thúc ngừng lại được rồi."
Vương Đức Hải hòa giải nói.
So với Mã Hưng Bang, bọn người Vương Đức Hải đương nhiên sẽ tin tưởng Phương Hưu hơn, dù sao bọn họ từng nhiều lần chứng kiến kỳ tích.
"Đúng vậy, nếu như Phương Hưu thật sự là người của tổ chức Poker thì hắn phí hết tâm tư ngụy trang thành người có năng lực tiên tri làm gì, chúng hoàn toàn có thể phái một người có năng lực mạnh hơn, cũng có thể khiến cục điều tra chú ý y như vậy." Hiếm khi IQ của Dương Minh online.
Mã Hưng Bang thấy tất cả mọi người đều đứng về phía Phương Hưu, sắc mặt hắn ta càng u ám hơn.
Bọn Dương Minh tin Phương Hưu, là bởi vì bọn họ từng tận mắt chứng kiến.
Nhưng Mã Hưng Bang không tin, là bởi vì hắn ta tin vào năng lực của hắn ta.
Cả hai bên đều đứng ở góc độ khác nhau, nên cho ra đáp án khác nhau.
"Hừ, coi như ta không có cách nào đánh cắp được năng lực tiên tri của ngươi, nhưng mà Phương Hưu, trên người ngươi có hơi thở của quỷ dị, ngươi nên giải thích như thế nào đây? Ngươi giấu được người khác nhưng không qua mắt được ta đâu! Ta từng đánh cắp năng lực khứu giác, có thể ngửi thấy hơi thở quỷ dị rõ ràng trên người ngươi!"
"Người trong tổ chức Poker đều đã từng cấy ghép nội tạng của quỷ dị, tiến hành biến đổi thành bán quỷ dị, cho nên trên người bọn chúng đều có hơi thở của quỷ dị! Chuyện này ngươi giải thích thế nào?" Mã Hưng Bang tiếp tục hùng hổ dọa người nói.
Mọi người giờ mới hiểu ra, thì ra Mã Hưng Bang nhằm vào Phương Hưu không chỉ bởi vì không có cách nào sao chép năng lực của hắn, mà còn bởi vì trên người Phương Hưu có hơi thở của quỷ dị.
"Xem ra ngươi thật sự có sự hiểu lầm rất sâu sắc với ta." Phương Hưu bình tĩnh nói.
Mã Hưng Bang cười lạnh: "Hiểu lầm? Ta ngược lại muốn xem xem ngươi giải thích thế nào!"
"Không biết là hiểu lầm gì, để ngươi cảm thấy ta cần giải thích cho ngươi, ngươi là cái thá gì cũng xứng để ta giải thích cho?"
Phương Hưu dùng giọng điệu bình tĩnh nhất nói ra lời nói kiêu ngạo nhất.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người không khỏi sững sờ, nhất là Mã Hưng Bang, sắc mặt càng tối sầm lại, trong mắt lóe lên sự nguy hiểm.
Dương Minh lén lút giơ ngón tay lên cho Phương Hưu.
Hắn ta mới mặc kệ cái gọi là bằng chứng của Mã Hưng Bang, hắn ta chỉ biết Phương Hưu là người cứu Bạch Tề, cứu thành phố Lục Đằng, những chuyện khác không quan trọng.