“Chuyện này…chuyện này sao có thể như vậy được!?” Đôi mắt của Mã Hưng Bang đầy sự hoài nghi: “Tại sao bọn chúng bị ngươi giết lại không thể phân tách.”
Phương Hưu không để ý đến hắn ta, hắn chỉ bình tĩnh bước lên cầu thang, bỏ lại mọi người ở phía sau.
“Đi thôi.”
Từ đầu đến cuối hắn đều không giải thích gì, nhàn nhã bước lên lầu.
“Lợi hại.” Dương Minh hưng phấn hét to một tiếng, đi theo hắn lên lầu.
Tuy rằng Bạch Tề không nói gì, nhưng cũng không giấu được sự kinh ngạc trong mắt, hắn ta cũng đi lên lầu theo.
Chỉ còn lại Mã Hưng bang với sắc mặt u ám, đối với sự coi thường của Phương Hưu, sự hận thù trong lòng hắn ta đã lên đến đỉnh điểm.
Hắn ta kìm nén cơn tức giận trong lòng, chậm rãi bước lên cầu thang.
Nhưng lúc hắn ta vừa đi được một bước, Phương Hưu đột nhiên dừng lại, bình tĩnh nói: “Đúng rồi cố vấn Mã, lúc nãy người vừa nói gì?”
Lúc này, sắc mặt của Mã Hưng Bang lúc xanh lúc trắng, hắn ta không trả lời.
“Cố vấn Mã, ngươi vừa nói muốn dùng chìa khóa vàng để rời đi phải không? Mà ta bây giờ lại muốn tiếp tục khám phá, có lẽ ngươi sẽ không mặt dày mà đi cùng ta đúng chứ?”
“Ngươi!” Mã Hưng Bang thiếu chút nữa bùng nổ, lời nói của Phương Hưu không có gì xúc phạm, nhưng vấn đề là, đây là lời hắn ta vừa nói ra, bây giờ bị người ta trả lại rất nguyên vẹn, mặt bị đánh vô cùng đau đớn.
Điều quan trọng nhất là, hắn ta không thể không đi theo, món đồ kia ở bệnh viện tâm thần, thật không dễ dàng gì mới thành lập được một đội ngũ mạnh mẽ, nếu như bây giờ hắn ta rời đi, đồ vật rơi vào tay người khác, chẳng phải sẽ thiệt thòi sao?
Cuối cùng, Mã Hưng Bang vẫn là mặt dày mà đi theo.
Khi mọi người đi trên cầu thang, Dương Minh thỉnh thoảng lại vò đầu bứt tai, giống như trên người có rận.
Sau đó hắn ta lấy ra một điếu thuốc, đưa đến trước mặt Phương Hưu.
“Hưu ca, ngươi có hút thuốc không?”
Phương Hưu bình tĩnh nhìn hắn, thản nhiên nói: “Muốn hỏi gì thì cứ hỏi.”
Dương Minh lập tức cười hì hì: “Không hổ là Hưu ca, đúng là chẳng giấu được ngươi điều gì, thực ra cũng không có ý gì, ta chỉ tò mò, chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi, tại sao ngươi có thể giết chết những bóng da đầu người đó, bọn chúng trực tiếp bị giết chết, không phân tách mọc thêm, nhưng bọn ta lại không thể giết được bọn chúng?”
Khi hỏi đến vấn đề này, mặc dù ngoài mặt Bạch Tề và Mã Hưng Bang không quan tâm, nhưng đôi tai cũng họ đều đã dựng đứng lên.
Bạch Tề là người mặt đơ ít nói, dù cho trong lòng rất tò mò, nhưng hắn ta không có khả năng hỏi.
Mã Hưng Bang thì không cần nói, đã mặt dày đi lên theo rồi, làm gì còn mặt mũi mà hỏi.
Cho nên Dương Minh cũng coi như đã hỏi ra tiếng lòng của hai người họ, bọn họ cũng tò mò.
Phương Hưu cũng không lòng vòng gây khó dễ, hắn bình tĩnh nói: "Nguyên nhân rất đơn giản, mấu chốt là nằm ở máu..”
“Máu sao?” Dương Minh nghe xong đầu đầy mơ hồ.
“Hưu ca, ngươi nói rõ một chút, máu thì thế nào?”
“Có lẽ các ngươi đều chú ý đến vết máu trên cầu thang rồi nhỉ ?”
“Ừ, vết máu trên cầu thang thì có vấn đề gì sao?”
"Máu tươi là mấu chốt để đầu người sinh sôi vô hạn, nếu các ngươi giết chết nó, nó dính vào máu tươi trên bậc thang sẽ lập tức phân chia nhân lên thêm, bọn chúng mà chết đi thì máu tươi trên bậc thang sẽ càng ngày càng nhiều, lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn vô tận."
Dương Minh lập tức hiểu ra: "Khó trách ngươi dùng tóc ném chúng nó ra hành lang, chỉ cần không để cho đầu người tiếp xúc đến máu tươi của bậc thang thì chúng nó tiêu đời ngay."
"Ừm." Phương Hưu khẽ đáp.
Mọi người không ai ngờ đến bóng da đầu người khó chơi, làm sao cũng không giết như thế được lại có thể dễ giải quyết đến vậy.
"Hưu ca lợi hại thật nha! Sao ngươi nghĩ ra được cách này hay vậy?"
"Ta dùng năng lực tiên tri."
Một câu hời hợt lại như sét đánh ngang tai Mã Hưng Bang.
Khốn khiếp! Chẳng lẽ hắn thật sự có năng lực tiên tri ư?
Không, tuyệt đối không thể nào, nếu quả thật có năng lực tiên tri vậy tại sao hắn ta không thể đánh cắp được nó? Trên đời này không có năng lực nào mà hắn ta không thể đánh cắp được cả.
Chẳng lẽ...
Trong đêm tối, đôi mắt Mã Hưng Bang sáng lên, hắn ta đã đoán ra bí mật năng lực tiên tri của Phương Hưu rồi.
Rất nhanh mọi người đã đến tầng hai.
Bây giờ mọi người đứng trước một lựa chọn, một là tiếp tục lên trên tầng trên, hai là đi vào tầng hai dò xét.
Nhưng mà mọi người còn chưa kịp chọn thì Phương Hưu đã đi vào trong tầng hai.
Hôm nay hắn đến đây là muốn thăm dò toàn bộ bí mật của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, đương nhiên sẽ không bỏ qua một tầng nào.
Không đó ai có ý kiến dị nghị gì đối với sự lựa chọn của Phương Hưu.
Tất cả mọi người đều chỉ cho rằng Phương Hưu lại nhìn thấy tương lai, cho nên mới đi vào tầng hai.
Trải qua chuyện bóng da đầu người, mọi người đi đường càng thêm cẩn thận hơn, sự thật đã chứng minh bệnh viện tâm thần Thanh Sơn quá kinh khủng chứ không phải do mọi người bất cẩn.