Mọi thứ đều có thể xảy ra.
Tuy nhiên, khi đối mặt với lựa chọn sinh tử, từ đầu đến cuối mọi người đều không hề sợ hãi chút nào.
Gặp phải việc không thể quyết định… có thể hỏi Phương Hưu.
Vì thế ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người của Phương Hưu, đợi hắn đưa ra quyết định.
Vẻ mặt Dương Minh thoải mái: “Hưu ca, một câu hỏi lựa chọn đơn giản như vậy, dựa vào ngươi, ngươi có biết trước được đằng sau cánh cửa nào là đường sống không?”
Phương Hưu gật đầu, bình tĩnh nói: “Ta đã nhìn thấy được tương lai.”
Rồi hắn đi thẳng đến cửa tử, nó giống như cánh cửa địa ngục vậy.
Hắn đoán đằng sau cửa tử chính là đường sống, viện trưởng muốn thông qua cách thức này để bày tỏ chân lý, hướng về cái chết mà sống.
Điều này trùng hợp với lý tưởng của viện trưởng, suy cho cùng, biến thành quỷ dị cũng giống như trải qua cái chết, rồi lại được tái sinh.
Sau đó… hắn chết rồi.
Sau khi đi vào cửa tử, cả người hắn rơi vào bóng tối vô tận, sau đó giống như bị một sức mạnh vô hình nghiền nát.
…
…
“Hưu ca, một câu hỏi lựa chọn đơn giản như vậy, dựa vào ngươi, ngươi có biết trước được đằng sau cánh cửa nào là đường sống không?”
“Ta đã nhìn thấy được tương lai.”
Rồi hắn đi thẳng đến cửa sinh, nó giống như cánh cửa thiên đàng vậy.
Cửa sinh chính là đường sống, xem ra điều mà viện trưởng muốn bày tỏ là ta sẽ không cố ý lừa bịp, sự chân thành mới là số một, ngươi tin tưởng ta, ta sẽ không lừa các ngươi.
Sau đó… hắn lại chết rồi.
Sau khi đi vào cửa sinh, cả người hắn bị bao phủ bởi một luồng ánh sáng trắng vô tận, trắng xóa một mảng, cái gì cũng không thể nhìn rõ, sau đó bị ánh sáng trắng tiêu diệt.
…
…
“Hưu ca, một câu hỏi lựa chọn đơn giản như vậy, dựa vào ngươi, ngươi có biết trước được đằng sau cánh cửa nào là đường sống không?”
Phương Hưu: “Ngươi chọn đi.”
Dương Minh: “…”
Phương Hưu đoán rằng, không có khả năng cả hai con đường đều là đường chết, nói cách khác điểm mấu chốt chính là nằm ở Dương Minh.
“Không phải chứ, Hưu ca, ta chọn sao? Đừng đùa nữa, xác suất một phần hai, nếu ta đặt cược sai, chẳng phải ta sẽ chết sao?”
Hiển nhiên Dương Minh không hề bằng lòng.
Tuy nhiên, Phương Hưu nói: “Ngươi là thiên mệnh, ngươi sẽ không lựa chọn sai, hơn nữa Châu Thanh Phong đã để lại cho ngươi một món quà, đương nhiên hắn ta sẽ không để ngươi chết một cách dễ dàng.”
Dương Minh nghe xong, chỉ cảm thấy có lý, có sức thuyết phục làm cho người ta tin tưởng, nhất thời sự tin tưởng trong lòng hắn ta tăng lên rất nhiều.
“Ngươi nói không sai, chắc chắn ta có thể chọn đúng.”
Nói xong, Dương Minh sải bước đi về phía cửa sinh.
Một luồng ánh sáng trắng lướt qua, bóng dáng của Dương Minh biến mất trong ánh sáng ấy.
Tình cảnh nhất thời rơi vào yên tĩnh.
Sau khoảng vài giây, một cái đầu nhô ra từ cửa sinh.
Đúng là Dương Minh.
Chỉ thấy vẻ mặt vui mừng của Dương Minh, hắn ta nói: “Cửa sinh chính là con đường sống, đều đi vào hết đi.”
Vèo!
Mã Hưng Bang là người đầu tiên lao vào, dường như sợ bị người khác giành trước.
Bạch Tề cũng không hề do dự, đi thẳng về phía cửa sinh.
Lúc này, chỉ còn lại một mình Phương Hưu.
Dương Minh thúc giục: “Hưu ca, ngươi còn đợi cái gì nữa? Đi thôi.”
Phương Hưu khẽ nhíu mày, chẳng lẽ điểm mấu chốt để có thể đi qua là Dương Minh phải vào trước sao?
Mang theo nghi hoặc này, Phương Tu chậm rãi đi vào cửa sinh.
Sau đó…hắn chết rồi.
…
…
“Dương Minh, đi vào cửa tử, ta đã nhìn thấy được tương lai.” Vẻ mặt Phương Hưu bình tĩnh nói với Dương Minh.
Dương Minh gật đầu, không một chút do dự, đi thẳng về phía cửa tử.
Một lúc sau, Dương Minh mới ló người ra ngoài nói với mọi người: “Mọi người còn đợi gì nữa, vào đi, dự đoán của Hưu ca sao có thể sai được.”
Phương Hưu càng cau mày.
“Dương Minh, trước tiên ngươi hãy ra đây.”
Mặc dù Dương Minh có chút nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra.
“Có chuyện gì vậy Hưu ca?”
Phương Hưu không giải thích, mà nhìn về phía của Bạch Tề.
“Bạch Tề, ngươi vào đi.”
Bạch Tề gật đầu, đi thẳng về phía cửa tử, một lúc sau, hắn ta cũng đi ra.
Hắn ta nói với mọi người: “Cửa tử không có vấn đề.”
Lúc này, Phương Hưu mơ hồ nghĩ đến điều gì đó, liền nói với Dương Minh: “Dương Minh, ngươi đi vào cửa sinh, Bạch Tề, ngươi đi vào cửa tử.”
Dương Minh nhất thời cực kỳ hoảng sợ: “Không phải chứ Hưu ca, ta với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi muốn hại ta.”
“Ta không có hại ngươi, nhưng ta đã thấy được tương lai, cả hai cánh cửa này đều là đường sống, có thể tuỳ ý đi qua.”
“Cái gì chứ, thì ra đây là những gì mà viện trưởng làm ra để hù dọa người thôi.”
Nói xong, hắn ta đi về phía cửa sinh, Bạch Tề đi về phía cửa tử.