Giống như vào một ngày nào đó hắn nói một câu cổ phiếu nào đó sẽ tăng giá thì cổ phiếu đó nhất định sẽ tăng giá, mọi người sẽ nhiệt tình nâng hắn cao lên vô tận.
Rồi một ngày nào đó hắn muốn hãm hại một người nào đó, thì chỉ cần nói với mọi người tương lai người đó sẽ làm ra chuyện nguy hiểm đến loài người, thì cho dù không có chứng cứ thì cũng có thể khiến người đó trở thành kẻ thù công khai của loài người.
Đây mới là sức mạnh của tiên tri!
Không cần thiết phải biết trước tương lai thật, chỉ cần mọi người tin ngươi có thể tiên tri thật là được.
Ngày kế tiếp, dưới sự thúc giục không ngừng nghỉ của Vương Đức Hải, Phương Hưu lên đường đi tổng bộ.
Đồng hành còn có Dương Minh, Bạch Tề, Triệu Hạo và Bàn Tử Lưu Soái.
Toàn bộ cục điều tra của thành phố Lục Đằng chỉ có mấy người bọn họ mới có tư cách đi huấn luyện ở tổng bộ, một là bởi vì bọn họ đã lập công trong chuyện mộng yểm cấp S, hai là do năng lực của từng người đều thuộc về hàng top có giá trị, nói trắng ra là có tiềm lực đáng đào tạo.
Tiến vào kho hồ sơ nhân tài ngự linh sư toàn quốc.
"Hưu ca, chúng ta đi đến tổng bộ bằng gì vậy? Nếu không đi bằng máy bay của cục điều tra nhé?" Dương Minh hỏi.
Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức tập trung trên người Phương Hưu, không biết bắt đầu từ khi nào hắn đã trở thành người duy nhất có thể đưa ra quyết định.
"Đi tàu cao tốc." Phương Hưu lạnh nhạt trả lời một câu.
Vì sao hắn không đi máy bay, rất đơn giản, bởi vì tạm thời trước mắt hắn chưa biết bay, một khi bản thân ở trên độ cao mười nghìn mét gặp phải một quỷ dị không cách nào giải quyết được hay là gặp kẻ thù gì đó, rồi cứ rơi vào vòng lặp tử vong vô hạn như thế sẽ bị mắc kẹt trên máy bay mãi, nó sẽ trở thành con đường chết.
Với tình trạng thể chất hiện tại của hắn, nhảy xuống từ độ cao một trăm mét thì có thể không sao, nhưng rơi xuống từ độ cao mười nghìn mét thì đồng nghĩa với cái chết.
"Được rồi, vậy thì đi tàu cao tốc vậy, ta lập tức để cục điều tra sắp xếp."
Đối với quyết định của Phương Hưu, mọi người cũng không hỏi gì thêm, bọn họ đã hình thành nên thói quen Hưu ca nói cái gì thì bọn họ làm cái đó.
Mọi người lên tàu cao tốc khởi hành đến tổng bộ của cục điều tra Thành phố Thượng Kinh.
Khoảng cách từ Thành phố Lục Đằng đến Thành phố Thượng Kinh rất xa, ngay cả đi tàu cao tốc cũng phải mất năm tiếng.
Mấy người đều là những người giàu có, đương nhiên ngồi ở ghế thương gia, trên tàu không có nhiều người nên rất yên tĩnh.
Trong lúc đó, một tiếp viên xinh đẹp tới bưng trà trà rót nước.
Tuy nhiên mọi người đều không có nhu cầu này, ngoại trừ Triệu Hạo, cứ cách năm phút đồng hồ phải gọi tiếp viên phục vụ một lần, uống gần hết đồ uống trên tàu cao tốc, đi nhà vệ sinh nhiều lần.
Thời gian trên tàu cao tốc vừa nhàm chán vừa dài. Lúc đầu, Dương Minh, Triệu Hạo và những người khác trò chuyện vài câu, chờ đi hơn một nửa đường, đến khi trò chuyện gần kết thúc, mọi người bắt đầu yên tĩnh nghỉ ngơi hoặc là chơi điện thoại, lướt các video ngắn, đọc tiểu thuyết.
Ngược lại Phương Hưu luôn đang ngủ.
Nói là đang ngủ, nhưng thực ra là đang nhìn người khác ngủ, chính xác hơn là chìm vào giấc mộng.
Trên tàu cao tốc không ít người đang ngủ, đây đều là tài nguyên sống, hắn đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian từng phút từng giây, nhân cơ hội đi vào giấc mộng thu thập sợ hãi và thống khổ.
Mặc dù làm như vậy lần sau khi đi tàu cao tốc sẽ khiến những người này không dám đi ngủ, nhưng thực ra đó là vì muốn tốt cho bọn họ.
Dù sao cuộc sống giống như một cuộc hành trình, quá trình này luôn chiếm phần lớn thời gian, nên không cần quan tâm đến mục đích, điều nên quan tâm là phong cảnh trên đường đi và tâm trạng ngắm cảnh. .
Thay vì lãng phí thời gian để ngủ, không bằng ngắm phong cảnh, quan sát con người, vạn vật trên đường đi, tận hưởng cuộc sống.
Khi Phương Hưu tiếp tục chìm vào giấc ngủ, tất cả những người đang ngủ trên tàu cao tốc bắt đầu tỏ ra sợ hãi như thể họ đang gặp cơn ác mộng.
Đột nhiên, Phương Hưu phát hiện một giấc mộng không bình thường.
Hắn đã gặp đủ loại giấc mộng kỳ lạ, hắn nói không bình thường, không phải là giấc mộng kỳ lạ mà người nằm mơ là một ngự linh sư.
Cường độ giấc mộng của ngự linh sư vượt xa người bình thường nên hắn có thể dễ dàng cảm giác được.
Đi tàu cao tốc cũng có thể đụng phải ngự linh? Chẳng lẽ người này cũng đến tổng bộ huấn luyện?
Phương Hưu bước vào giấc mộng của người này, gặp được chủ nhân của giấc mộng, một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, mặc áo phông trắng bó sát người, quần cao bồi ngắn và giày vải.
Một chiếc tai nghe hoạt hình màu hồng phấn treo trên chiếc cổ thon dài trắng nõn của nàng ta, một chiếc áo khoác cao bồi có đinh tán được buộc quanh eo, che đi phần mông, lộ ra đôi chân thon dài, trắng ngần trong không khí.
Nàng ta cao khoảng một mét bảy, trong đó đôi chân dài ít nhất một mét.
Dựa theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của người hiện đại, người phụ nữ này chắc chắn có thể được gọi là mỹ nhân, thậm chí còn thuộc đẳng cấp nữ thần đại học.