Ta đã thấy được tương lai.
Câu nói này như một liều thuốc an thần, dù là hoàn cảnh có nguy hiểm đến đâu, quỷ có mạnh như thế nào, chỉ cần có lời này, đám người như được uống thuốc an thần, không lo lắng, không sợ hãi, thậm chí là cực kỳ nhẹ nhõm.
“Các ngươi xem, trên bia mộ đều khắc tên.” Hắc Cát Cát chỉ vào một bia mộ ở bên cạnh nói.
Đám người người lại thấy trên đó viết: [Mộ của Chu Chấn Nam.]
Đám người không hề có ấn tượng với cái tên này.
Họ không ngừng nhìn xung quanh bia mộ, trên mỗi tấm bia đều có tên.
Trần Dũng Quân, Tống Hướng Vinh, Dương Thục Phân, Lý Phương Phương, Trần Kiến Quốc…
“Các ngươi có nhận ra không, những cái tên này nghe rất giống tên của cổ nhân.” Hắc Cát Cát hơi giật mình.
“Lẽ nào đây là mộ phần của những người đã chết từ hàng trăm năm trước?”
“Rất có khả năng, tạm thời đã qua ba trạm, Dục Đô mang phong cách của trăm năm trước, bây giờ tên những người này cũng vậy, lẽ nào chúng ta xuyên không quay về trăm năm trước?” Dương Minh cảm thấy hưng phấn một cách khó hiểu.
“Ngớ ngẩn, ngươi vui vẻ cái quái gì!” Bạch Tề tức giận mắng.
Dương Minh lại cười ha ha: “Xuyên về trăm năm trước, đây chính là xuyên không, dựa vào kiến thức của người hiện đại chúng ta, quay về trăm năm trước là một đả kích rất lớn, bằng việc hiểu rõ lịch sử, muốn lăn lộn trong giới giàu có là chuyện dễ như trở bàn tay!”
Mọi người đều cảm thấy cạn lời, điểm chú ý của Dương Minh luôn rất khác người.
Hắc Cát Cát bất đắc dĩ, lườm hắn ta: “Hắn đúng là đội trưởng của thành phố Lục Đằng sao? Thành phố Lục Đằng có người đội trưởng như hắn, còn sống đến bây giờ đúng là ông trời phù hộ.”
Dương Minh sững người: “Ồ, sao ngươi biết là ông trời phù hộ? Trước đây ngươi quen ta sao?”
Hắc Cát Cát: “...”
Phương Hưu không quan tâm đến đám người ồn ào, cực kỳ bình tĩnh đi vào sâu bên trong nghĩa trang.
Bỗng nhiên hắn dừng chân, con người trừng lớn, mắt nhìn chằm chằm vào một bia mộ.
“Hưu ca, sao thế? Sao ngươi không đi?” Dương Minh kinh ngạc hỏi.
Nhưng Phương Hưu không trả lời, vẫn nhìn chằm chằm vào bia mộ hết sức bình thường kia.
Chỉ vì trên đó khắc mấy chữ: [Mộ của Châu Thanh Phong!]
Tại sao lại có mộ của Châu Thanh Phong?
Chẳng lẽ Châu Thanh Phong chết rồi?
Phương Hưu lập tức nghĩ đến thông tin AK đã làm lộ ra lúc trước, đó chính là không tìm thấy Châu Thanh Phong, họ không biết viện trưởng đi đâu.
Vậy nên… hắn ta chết rồi?
Phương Hưu có cảm giác chuyện không phải như vậy, có can đảm tính kế thiên mệnh, viện trưởng thần bí, người toàn tâm toàn ý muốn chuyển hóa con người thành quỷ, ngay cả quỷ cấp S cũng có thể dễ dàng điều khiển, sao có thể chết ở nơi này?
Lẽ nào là trùng tên?
Đám người thấy Phương Hưu không trả lời cảm thấy rất tò mò, liếc sang nhìn thử, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Mộ của Châu Thanh Phong! Châu Thanh Phong chết rồi?” Dương Minh cảm thấy khiếp sợ.
Dù là mặt đơ Bạch Tề cũng khiếp sợ.
Đã từng đi qua bệnh viện tâm thần Thanh Sơn không ai hiểu rõ sự khủng bố của Châu Thanh Phong hơn bọn họ, chỉ trong bệnh viện tâm thần thôi đã có tận hai con quỷ cấp S, đấy là chưa tính đến những con quỷ khác họ không gặp phải.
Loại người có thể tạo ra quỷ cấp S thì sao có thể im hơi lặng tiếng chết ở nơi này?
Hắc Cát Cát tò mò nhìn đám người, rồi lại nhìn ngôi mộ của Châu Thanh Phong và hỏi: “Châu Thanh Phong là ai? Là bạn của các ngươi sao? Sao khi nhìn thấy ngôi mộ này các ngươi lại giật mình như thế?”
Dương Minh hít sâu một hơi giải thích: “Mặc dù chúng ta chưa từng gặp Châu Thanh Phong thật, nhưng chúng ta đã gặp qua quỷ cấp S mà hắn tạo ra.”
“Cái gì?” Trong chớp mắt Hắc Cát Cát rơi vào nỗi sợ tột cùng, miệng nhỏ hơi hé: “Tạo ra quỷ cấp S? Ta không nghe lầm chứ? Quỷ cấp S có thể do con người tạo ra sao? Các người đang đùa ta đúng không?”
Nhưng đám người không một ai cười, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Thấy thế Hắc Cát Cát cũng cảm thấy lo lắng, nàng ta không thể nào tưởng tượng được, trên thế giới này, người có thể tạo ra quỷ cấp S rốt cuộc là người như thế nào?
Là quỷ cấp S đó, là cấp bậc cao nhất của quỷ đến hiện tại, nếu không bị áp chế nó có thể hủy diệt một nước.
“Liệu có phải trùng tên không?” Bạch Tề lo lắng nói.
“Phải hay không đào ra là biết liền.” Phương Hưu trả lời một câu, liền bắt tay vào đào mộ.
Hắn muốn đào mộ phần của Châu Thanh Phong.
Hắc Cát Cát cảm thấy hơi lo lắng, dù sao đây cũng là một nghĩa trang rất nguy hiểm, tùy tiện đào mộ có thể sẽ dẫn đến hậu quả không tốt.
Nhưng nàng ta nghĩ đến sự tin tưởng của đám người đối với Phương Hưu, cuối cùng cũng không ngăn lại.
Có lẽ, hắn đã biết trước tương lai thì sao?
Những sợi tóc bạc mọc dài ra rồi quấn lại với nhau như một mũi khoan khổng lồ liên tục đào xới phần mộ, rất nhanh ngôi mộ bị đào ra một cái lỗ lớn.