Mà trong đó hiện ra một cái quan tài, chất gỗ của quan tài cực kỳ bình thường.
Nó bình thường đến mức cảm thấy không thể chứa được thi thể của một người đứng đầu.
Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy cái quan tài này, chẳng biết tại sao trong lòng Phương Hưu có cảm giác trong quan tài đó chính là Châu Thanh Phong, cảm giác này cực kỳ mạnh.
Phương Hưu đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy một bên của quan tài.
Đám người Dương Minh lo lắng nhìn chằm chằm vào hành động của hắn, ai cũng cực kỳ tò mò, không biết bên trong có phải là Châu Thanh Phong hay không.
Một giây sau, đáp án được công bố.
Rầm!
Phương Hưu bật nắp quan tài lên, tình hình bên trong hiện ra.
Bên trong có một người đang yên tĩnh nằm đó, đúng hơn là một thi thể, một thi thể cực kỳ mới giống như được ướp đông vậy, không hề nhìn ra đó là một người chết, mà giống như đang ngủ.
Nhìn thấy người trong quan tài, trong chớp mắt đám người cực kỳ sợ hãi.
Bởi vì người nằm bên trong là Châu Thanh Phong!
Hắn ta mặc một bộ âu phục cổ điển tươm tất, đội chiếc mũ của một quý ông và đeo một cặp kính thời xưa, hắn ta nằm như đang ngủ, rất yên bình.
Trang phục là của thế kỷ trước.
“Vậy mà thật sự là Châu Thanh Phong!” Dương Minh nhìn chằm chằm vào thi thể của Châu Thanh Phong.
Gương mặt này hắn ta đã từng tận mắt nhìn thấy Phương Hưu biến thành, đối với người thần bí như vậy tồn tại, hắn ta chắc chắn sẽ không bao giờ nhớ nhầm.
Phương Hưu nhìn chằm chằm vào thi thể của Châu Thanh Phong rất lâu, đánh giá mọi chi tiết, cuối cùng nhận ra không hề khác chút nào so với Châu Thanh Phong thật sự.
Lẽ nào… Châu Thanh Phong thật sự đã chết?
Ở đây mang phong cách của thế kỷ trước, người mai táng có lẽ cũng là người của thế kỷ trước, điều này chứng minh Châu Thanh Phong đã chết từ trăm năm trước.
Chết trăm năm nhưng thi thể không thay đổi?
Không, không đúng!
Hắn nhớ lại thông tin mà mình có được do AK Bích tiết lộ, mặc dù hắn ta nói bóng nói gió thăm dò, nhưng từ lời nói của họ có thể dễ dàng nhận ra mặc dù Châu Thanh Phong biến mất, nhưng không lâu đến mức trăm năm.
Nếu như hắn ta đã biết mất trăm năm vậy chẳng phải là AK Bích đều đã đến trăm tuổi rồi sao? Điều này không thực tế, rõ ràng AK Bích đều là người hiện đại. Hơn nữa kiến trúc bên trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn mặc dù rất cũ kỹ nhưng ít nhất cũng có tivi màn hình phẳng, đây cũng không phải là đồ của thế kỷ trước mà chỉ là của vải thập niên trước.
Phương Hữu nghĩ đến hai khả năng một là bộ thi thể này không phải là Châu Thanh Phong, có lẽ đây chỉ là loại hình nhân thế mạng, ở trong thế giới quỷ dị này, ngự linh sư có rất nhiều loại năng lực kỳ lạ, tạo ra một người giống hệt mình cũng không phải là điều không thể.
Còn khả năng còn lại đó chính là người trong quan tài thật sự là Châu Thanh Phong, mà Viện trưởng thật sự của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn cũng không phải là Châu Thanh Phong, hắn ta chỉ vì có một số nguyên nhân nào đó mà thay thế thân phận của Châu Thanh Phong.
Bỗng nhiên Phương Hưu rút dao phẫu thuật ra, đâm một nhát vào cổ Châu Thanh Phong.
Đám người bị hành động bất ngờ này của hắn làm cho giật mình.
Nhìn dao phẫu thuật cắt vào cổ, Phương Hưu cau mày.
Bởi vì hắn đã sử dụng năng lực thống khổ nhưng Châu Thanh Phong lại không hề có một chút phản ứng nào, thậm chí trên cổ cũng không có máu tươi chảy ra.
Xem ra đối phương thật sự đã chết, đây đúng là một bộ thi thể.
Thế là Phương Hưu rút dao phẫu thuật ra, bắt đầu tìm kiếm những thứ có liên quan đến manh mối trên thi thể.
Cuối cùng hắn tìm được một tấm da dê trong túi áo của Châu Thanh Phong.
Ngay khoảnh khắc sờ vào tấm da dê, Phương Hưu dám khẳng định tấm da dê này cùng chất liệu với tấm da dê ở trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Ngay cả Dương Minh sau khi nhìn thấy tấm da dê cũng khẳng định ngay tại chỗ: “Hắn chắc chắn là Châu Thanh Phong, không thể sai được, tên này là người rất hay thách thức người khác, rất thích để lại tấm da dê này cho người ta.”
Thật ra Dương Minh đã trách lầm Châu Thanh Phong, dù sao người ta cũng không phải đang đánh đố người khác, chỉ là rất nhiều chuyện đã bị Phương Hưu cắt bỏ dẫn đến thông tin mà Dương Minh nhận được không đầy đủ, cảm thấy rất khó hiểu là điều hiển nhiên.
Phương Hưu không để ý đến Dương Minh mà tập trung tất cả tinh thần trên tấm da dê.
Nếu như hỏi trên thế giới này ai hiểu rõ quỷ nhất thì câu trả lời chắc chắn là không ai ngoài Châu Thanh Phong.
Một người có thể dễ dàng qua lại giữa thế giới hiện tại và Bỉ Ngạn, một người có thể tạo ra quỷ cấp S, một người có thể biết tất cả sự thật về thế giới, vậy Châu Thanh Phong chính là người đó.
Những sự thật này Phương Hưu đều muốn biết.
Thế là hắn từ từ mở tấm da dê ra, bên trên viết: “Ta tên là Châu Thanh Phong, nếu như ngươi nhìn thấy câu nói này thì ta đã chết.”