Chết sao?
Phương Hưu hơi cau mày, lẽ nào đây là di ngôn của Châu Thanh Phong trước khi chết?
Ai giết hắn ta? Là tồn tại kinh khủng như thế nào mới có thể giết chết cường giả như thế này?
Hắn tiếp tục đọc xuống dưới.
“Ta chôn mình ở nghĩa trang này là để cảnh báo các thế hệ sau.”
Lông mày của Phương Hưu càng nhăn chặt, bởi vì câu nói này rất mâu thuẫn, ta chôn mình ở nghĩa trang này? Một người đã chết thì sao có thể chôn thi thể của mình?
“Nhìn thấy câu nói này, mọi người xin hãy nhớ kỹ lời khuyên của ta, con người không thể đánh thắng quỷ, vĩnh viễn không thể chiến thắng.
Có lẽ các người sẽ cười nhạo, sẽ chửi rủa, người có thể đi trên con đường này cũng đã trải qua rèn luyện, đi qua không gian chiến đấu với quỷ, mặc dù ta nói rất bi quan, nhưng đây chính là sự thật, không phải là lời nói chủ quan của ta.
Ta cũng đã từng giống như các ngươi, tràn đầy nhiệt huyết, hy vọng có thể ngăn tòa nhà đang sụp đổ, lật ngược tình thế rối ren, mà quả thật là ta đã làm như thế, mở ra tuyệt địa thiên thông giống như tổ tiên, kết thúc thời đại của quỷ, liên kết hai giới, đổi lấy hiện thế trăm năm yên bình.
Khi đó ta rất có niềm tin vào mình, ta sinh ra với sứ mệnh là chiến thắng quỷ, san bằng Bỉ Ngạn, bây giờ nghĩ lại thật là buồn cười.
Sau khi mở ra tuyệt địa thiên thông, ta đã cô lập táng địa, loại trừ tất cả những kẻ có gan xâm nhập vào quỷ dị, ta ngày càng mạnh lên, sức mạnh mạnh mẽ đã khiến ta mờ hai mắt, thậm chí lúc ấy ta còn cho rằng con người đã có thể chống lại Bỉ Ngạn.
Thế là ta triệu tập những người có thực lực mạnh, vạn người thề độc trước khi xuất quân, chinh phục Bỉ Ngạn, sau đó… tất cả mọi người đều chết, đều đã chết…
Khi đó ta mới nhận ra, thì ra trước mặt quỷ dị sức mạnh của con người lại nhỏ bé như thế, vốn dĩ có thể đánh bại quỷ cũng là bởi vì không gian quá nhỏ, những con quỷ cường đại khác tạm thời không thể bước vào thế giới hiện tại.
Trước mặt quỷ con người chỉ là con kiến, cũng chỉ có thể là con kiến, con kiến nhỏ bé lại có âm mưu giết quỷ thần, thật là buồn cười, cực kỳ buồn cười!”
Đọc đến đây, Phương Hưu im lặng không nói.
Mà đám người Dương Minh bên cạnh mà hoàn toàn sôi trào.
“Châu Thanh Phong nói hắn ta mở ra tuyệt địa thiên thông, kết thúc thời đại của quỷ, đổi lấy trăm năm hiện thế yên bình? Chuyện này sao có thể! Người tạo ra quỷ dị là hắn ta, chẳng lẽ từng là chúa cứu thế sao?” Dương Minh hoảng sợ nói.
Hắc Cát Cát lại càng cảm thấy khó tin, cái miệng nhỏ hồng hồng mở to đến mức có thể nhét vừa một quả chuối tiêu.
“Lẽ nào đây là sự thật lịch sử biến mất trăm năm? Quỷ và ngự linh sư đều xuất hiện ở thế giới hiện đại, trăm năm trước vốn không hề có quỷ.
Nếu những gì viết ở đây là thật, điều này có nghĩa là trăm năm trước Châu Thanh Phong đã tiêu diệt tất cả quỷ trên đời, cũng lãnh đạo một đội quân ngự linh sư tử chiến?”
“Một người như thế lại hết lần này tới lần khác nói con người mãi mãi không thể chiến thắng quỷ, hắn nói trước mặt quỷ con người chỉ là con kiến, cũng chỉ có thể là con kiến, từ “con kiến” được lặp lại 3 lần, thật khó có thể tưởng tượng, Châu Thanh Phong kết thúc thời đại của quỷ cùng với tất cả những con người có sức mạnh cường đại, rốt cuộc là Bỉ Ngạn kinh khủng như thế nào.”
Ngay cả Bạch Tề mặt đơ cũng hiếm khi nói một đoạn dài như thế, có thể thấy được sự khiếp sợ trong lòng hắn ta.
Đối với sự cảm thán của đám người, Phương Hưu vẫn im lặng như trước, hắn chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hai chữ “con kiến”.
Bỗng nhiên hắn bật cười.
“Kiến sao? Ha ha… Con người cũng được, con kiến cũng thế, đều không quan trọng, quan trọng là ta không chết thì quỷ sẽ phải CHẾT!”
Phương Hưu không quan tâm Châu Thanh Phong đã từng mạnh như thế nào, cũng không quan tâm quỷ mạnh đến đâu, bởi vì đối thủ có mạnh hơn nữa hắn cũng muốn báo thù!
Có thể hắn sẽ chết trên đường báo thù, có lẽ hắn sẽ gặp được con quỷ mà tái sinh cũng không thể giải quyết được, nhưng thế thì đã sao?
Chỉ bởi vì quỷ mạnh mà mình không báo thù? Nỗi hận chết hơn trăm lần dễ dàng bỏ qua như thế?
Một người có thể dễ dàng bỏ qua mọi thứ, vậy những gì phải trải qua là đáng đời.
“Hình như mặt sau còn có chữ.” Hắc Cát Cát kinh ngạc hô lên.
Phương Hưu dừng một chút, lật tấm da dê lại.
Bên trên viết: “Ta là Châu Thanh Phong, vì được thiên mệnh ưu ái nên ta nghĩ mình là người đặc biệt nhất, mãi cho đến khi gặp phải Bỉ Ngạn, huyết lệ tân nương giơ tay là gió tanh mưa máu, khuôn mặt vặn vẹo gào khóc không ngừng, ta sống lại một lần, tưởng mình đã nhìn thấy phong cảnh trên đỉnh cao, ta tin rằng mình cũng có thể đi đến đỉnh cao, nhưng lại gặp phải Thao Thiết nuốt chửng trời đất, khi đó ta mới nhận ra, thế nào là đỉnh cao, hỷ thần xe nát tim gan phổi của ta, thiên sứ tách máu, thịt, da của ta ra.