Thì ra, thực lực đỉnh cao của con người cũng chỉ là một nỗi tuyệt vọng như tro tàn!”
Đọc xong đoạn này, con ngươi của Phương Hưu co rụt lại.
Thiên mệnh? Thao Thiết? Hỷ thần? Thiên sứ?
Trong đầu hắn vô thức hiện ra ba nhân vật đáng sợ, trong Bỉ Ngạn có Thao Thiết nuốt chửng trời đất, thỏ đầu tân nương mặc hỷ phục đứng sừng sững giữa chín tầng mây, mái vòm treo cao như mặt trời, mọc ra đôi cánh trắng tinh và đôi mắt mang theo tơ máu!
Phương Hưu không thề nào ngờ được, Châu Thanh Phong lại có một quá khứ như vậy, hắn nghĩ đối phương chỉ là viện trưởng bệnh viện tâm thần Thanh Sơn thôi, là một bác sĩ nghiên cứu điên rồ có thể tạo ra quỷ cấp S, nhưng không ngờ…
Châu Thanh Phong lại là thiên mệnh ở kiếp trước, đồng thời thành công chấm dứt một thời đại của quỷ, có thể làm được như vậy, thì thực lực của hắn ta không còn gì phải bàn cãi.
Người có thực lực đỉnh phong, đại diện cho con người hết lần này đến lần khác, cuối cùng lại muốn quỷ hoá toàn nhân loại, đúng là không đánh được thì gia nhập mà.
Bây giờ Phương Hưu đã biết Châu Thanh Phong từng trải qua chuyện đáng sợ đến mức nào, mới có thể có suy nghĩ bi quan như vậy.
Thì ra là Thao Thiết, thỏ đầu tân nương và thiên sứ.
Nếu như hắn ta gặp phải chúng thì cũng dễ hiểu.
Mặc dù không bị hỷ thần và thiên sứ giết nhưng từ cảm giác cấp độ của quỷ Thao Thiết, Phương Hưu cũng biết hai con quỷ còn lại mạnh đến mức nào.
Không phải nói quá, một trong 3 con quỷ này giáng trần cũng đủ để tiêu diệt thế giới.
Tất cả ngự linh sư trên thế giới, chỉ cần là ngự linh sư là được tham gia chiến đấu e cũng không phải đối thủ của ba con quỷ này.
Sự chênh lệch sức mạnh đó chỉ có Phương Hưu trải qua cái chết hơn trăm lần mới hiểu sâu sắc và rõ ràng, đây không phải là chênh lệch giữa người và thần mà là chênh lệch giữa con kiến và thần.
Từ nội dung của đoạn nhắn gửi này có thể dễ dàng nhận ra Châu Thanh Phong là cường giả dẫn đầu nhân tộc tiến vào Bỉ Ngạn, đầu tiên là gặp phải huyết lệ tân nương và vặn vẹo mặt quỷ dẫn đến toàn quân bị diệt, nhưng bản thân hắn ta lại có ở một loại năng lực nào đó có thể tái sinh hoặc là do thiên mệnh ưu ái không để hắn ta chết.
Thời điểm đó hắn ta vẫn chưa từ bỏ hy vọng, hắn ta vẫn nghĩ mình có thể trở nên mạnh hơn, đạt đến đỉnh phong chiến thắng quỷ dị.
Điều này rất bình thường, dù sao cũng là cường giả đỉnh phong của thế kỷ trước, có thể trở lại đỉnh phong đương nhiên sẽ không dễ dàng bị đánh bại.
Sau khi Châu Thanh Phong xây dựng lại niềm tin một lần nữa, hắn ta lại gặp phải Thao Thiết, hỷ thần và thiên sứ, những con quái vật này giống như thần linh của quỷ, hắn ta giống như đồ chơi dễ dàng bị chúng phân xác, cuối cùng hoàn toàn tuyệt vọng, nhận ra sự chênh lệch giữa quỷ và nhân loại, từ đó bắt đầu có ý nghĩ nhân loại sẽ không thể nào chiến thắng được quỷ.
Vậy vấn đề ở đây là người thành lập bệnh viện tâm thần Thanh Sơn là Châu Thanh Phong sau khi sống lại hay là người thừa kế di nguyện của hắn ta?
Phương Hưu cảm thấy khả năng cao là trường hợp thứ hai, bởi vì hắn cảm thấy người có thể nhìn thấy những con quỷ cường đại như vậy không thể sống sót, đương nhiên ngoại trừ mình.
Ngoài ra, nếu hắn đoán không sai thì nghĩa trang này là nơi mai táng Châu Thanh Phong và chiến hữu của hắn ta
Là ai đã mai táng họ? Có thể là người thừa kế di nguyện của Châu Thanh Phong, cũng có thể là hậu nhân của hắn ta hoặc là tuỳ tùng gì đó.
Có lẽ Châu Thanh Phong thật sự đã chết, nếu không thiên mệnh sao có thể là Dương Minh?
Tất nhiên tạm thời tất cả chỉ là suy đoán, lấy thực lực hiện tại của Phương Hưu rất khó có thể tưởng tượng ra những con quỷ cấp cao đó có thể làm được những gì, cũng có lẽ Châu Thanh Phong là Châu Thanh Phong, hắn ta thật sự không chết.
“Thì ra hắn từng là thiên mệnh.” Hiếm khi Dương Minh có cảm xúc tiêu cực.
Có lẽ hắn ta nghĩ đến bản thân mình, dù sao kiếp trước thiên mệnh đều thất bại, vậy mình thì sao?
Điều này khiến hắn cảm thấy khó hiểu: “Hưu ca, con người thực sự không có khả năng chiến thắng quỷ sao?”
“Có thể.”
Dương Minh hơi bất ngờ, trong mắt hắn ta hiện ra sự mong đợi: “Thật sao?”
Phương Hưu nhìn hắn ta một cái rồi thản nhiên nói: “Ta đã thấy trước tương lai.”
Dương Minh trợn tròn mắt, vẻ mặt hiện lên sự vui mừng: “Hahaha… Ta biết ngay mà! Ta biết mà !”
Ngược lại với sự vui mừng của Dương Minh, Bạch Tề có vẻ hơi im lặng, hắn ta biết chắc chắn Phương Hưu đang nói dối.
Bởi vì dựa vào thực tế có thể đoán được, Phương Hưu chỉ đơn giản là ngự linh sư nhị giai, hơn nữa mỗi lần hắn tiên tri đều không quá xa, thường là cùng ngày hoặc trong vòng một ngày.
Vậy nên hắn không thể nào biết được tương lai xa xôi nhân loại có thể thắng.