Bạch Tề lo lắng nhìn Dương Minh đang vui vẻ, hắn ta không biết là Dương Minh thật chứ không hiểu lời nói bừa của Phương Hưu, hay là vốn không muốn nghe sự thật.
Người sống thật sự cần hy vọng, cho dù hy vọng này là giả dối.
Nhưng mà Bạch Tề cũng không biết là lời Phương Hưu nói không phải là tiên tri, mà là sự tin tưởng, hắn sớm đã muốn nhìn thấy cái tương lai này. Nếu như không nhìn thấy chỉ có thể là hắn đã chết.
“Các ngươi mau nhìn xem! Chữ trên tấm da dê biến mất!” Hắc Cát Cát ở bên cạnh bỗng nhiên la lên.
Đám người vội vàng nhìn lại, chỉ thấy chữ trên tấm da dê như lúc ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn vậy, bắt đầu từ từ biến mất.
Thậm chí còn có điều kỳ lạ hơn là tiếp theo đó thi thể của Châu Thanh Phong cũng tan biến, thi thể từ từ hóa thành bụi đất bị gió thổi đi bay tán loạn trong không trung, biến mất không còn bóng dáng.
Lại là như vậy sao?
Tất cả những thứ có liên quan đến Châu Thanh Phong sau khi bị người phát hiện liền sẽ biến mất, là đang hoàn toàn xóa đi sự tồn tại của một người? Hay là xóa đi sự tồn tại của chính mình?
Phương Hưu suy nghĩ một lát rồi chẳng nghĩ gì nữa.
Hắn quyết định vào táng địa xem thử, hắn đoán táng địa chính là không gian mà Châu Thanh Phong nói, là chỗ giao giữa Bỉ Ngạn và thế giới hiện thực.
Đây cũng là lý do vì sao nghĩa trang có sương mù xám loãng đến từ Bỉ Ngạn.
Nhưng muốn bước vào táng địa thì nhất định phải đánh bại quỷ ở nghĩa trang này đã.
“Tiếp tục đi vào sâu trong nghĩa trang.”
Phương Hưu ra lệnh, đám người lại lần nữa lên đường đi vào sâu trong nghĩa trang.
Nghĩa trang này dường như vô hạn, đám người đi rất lâu nhưng vẫn không nhìn thấy điểm cuối.
Hơn nữa xung quanh toàn là những ngôi mộ, nếu như không phải sương mù xám càng ngày càng dày đặc hơn thì họ đã nghĩ mình đang dậm chân tại chỗ.
Bỗng nhiên một trận gió thổi qua.
Tiếng cười của thiếu nữ quỷ vang lên bên tai mọi người.
“Người gì vậy?” Hắc Cát Cát bị giật mình, lo lắng nhìn xung quanh.
Mấy người Dương Minh cũng thế.
Chỉ có Phương Hưu vẫn luôn bình tĩnh, bởi vì hắn đã quen với cái điệu cười này, chính là gió bên trong Bỉ Ngạn, khi gió thổi sẽ phát ra tiếng như tiếng cười của thiếu nữ.
“Là tiếng gió.” Phương Hưu giải thích một câu.
Nhất thời mọi người cảm thấy bất ngờ, tiếng gió sao? Trên thế giới lại còn có tiếng gió kỳ lạ như vậy.
“Khụ khụ…”
Bỗng nhiên Bạch Tề ho dữ dội, hắn ta lấy tay bịt lại mũi miệng, khi bỏ tay ra thì trong lòng bàn tay đã dính máu đỏ tươi.
“Sương mù xám quá dày, với lại tiếng gió vừa rồi hình như cũng có thể ăn mòn cơ thể con người, mặc dù ta vẫn luôn dùng linh tính để bảo vệ, nhưng cũng không thể hoàn toàn miễn dịch, ngược lại tiêu hao không ít linh tính.”
Bạch Tề bị thương một lần nữa nói như vậy.
“Tiểu Bạch hay là ngươi quay về tìm bọn Bàn Tử trước?” Dương Minh hơi lo lắng nói.
Bạch Tề nghe được lời này lập tức nổi giận, từ khi không được làm đội trưởng hắn ta vẫn luôn so sánh mình với Dương Minh, nhưng lúc nào cũng kém hơn Dương Minh.
Dương Minh làm đội trưởng, hắn ta làm phó đội trưởng, Dương Minh thăng cấp lên tam giai, sau đó hắn ta cũng đột phá tam giai, bây giờ Dương Minh không đi hắn ta sao có thể đi trước?
“Hừ, vết thương nhỏ mà thôi.”
“Cũng đúng, dù sao ngươi cũng hay bị thương, có lẽ là đã thành thói quen.”
“Tên khốn khiếp nhà ngươi nói cái gì đó! Có tin ta làm thịt ngươi không!”
Hai người náo loạn một hồi, vốn Bạch Tề còn hơi mệt mỏi, bây giờ tinh thần đã hoàn toàn phấn chấn lại.
Đám người tiếp tục đi vào sâu bên trong, lần này cuối cùng họ cũng gặp được thứ khác biệt.
Đúng hơn là một bóng người, sâu trong làn sương mù xám có một người già cao tuổi lưng hơi cong xuống, ngồi im bất động giống như một pho tượng, tay cầm cần câu, câu cá ở bên trong nghĩa trang.
Nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, nhất thời mọi người chuẩn bị sẵn tư thế đón quân địch.
Phương Hưu dẫn đám người tiếp tục tới gần, lúc này mới thấy rõ đây là bóng dáng của một người già.
Dường như ông ta là một thi thể, cơ thể khô cứng, màu da tái nhợt, trên người còn có nốt ban của người chết, dây của cần câu ông ta đang cầm trên tay nối vào trong một ngôi mộ.
Mọi người cảm thấy rất khó hiểu, đây là đang câu thi thể sao?