Nhìn cái mặt nhăn nhó của đám người, Ôn Dương vốn đang nghiêm túc cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Ha ha ha… Được rồi, ta nói đùa thôi, tên của cục điều tra quỷ này ai có thể nói được liền một mạch mới là có vấn đề, không nói được mới là bình thường.”
Ôn Dương cười lên rất thân thiện, không còn sự sắc bén, mà giống như người bạn đã quen biết lâu năm.
“Nói đùa?” Dương Minh ngơ ngác.
“Đúng vậy, ta chỉ đùa một chút thôi, đội trưởng đội điều tra Dương Minh của cục điều tra thành phố Lục Đằng đại danh đỉnh đỉnh, còn có ngự linh sư nhị giai duy nhất trên thế giới giải quyết được sự kiện quỷ cấp S, nhà tiên tri Phương Hưu và những người khác tham gia sự kiện tiêu diệt quỷ cấp S, ai mà không nhận ra. Ta đã sớm nhìn qua ảnh của mọi người rồi.”
Ôn Dương rất biết cách giao tiếp, chỉ một chút chuyện đùa đã rút ngắn được khoảng cách, kết hợp với một chút khích lệ lập tức khiến người khác có hảo cảm.
“À đúng rồi, còn có ngự linh sư mạnh nhất của thành phố Tây Hồng, tiểu thư Bạch Khiết.”
Hắn ta là một người không tồi, nhắc tới tất cả mọi người, không thiên vị một ai.
Cái này cũng giống như mời rượu trên bàn rượu vậy, hoặc là không mời, hoặc là mời cả, kiêng kỵ nhất là mời tất cả mọi người, chỉ trừ duy nhất một người.
“Bạch Khiết?” Trong chớp mắt, Triệu Hạo hét lên kinh ngạc, đôi mắt mở to như chuông đồng nhìn người đẹp Tiêu Sơ Hạ.
Tiêu Sơ Hạ nhanh nhẹn cười với đám người một cái: “Thật xin lỗi, ta lừa dối các ngươi, trước đó là lần đầu tiên gặp mặt nên ta không dám nói tên thật, hi vọng mọi người không trách tội.”
“Ai quan tâm chuyện này chứ, chỉ là ta thật sự muốn biết tên thật của ngươi là Bạch Khiết à? Năng lực băng hỏa?” Triệu Hạo vội vàng hỏi.
Sự chú ý của hắn ta luôn luôn khác người.
Tiêu Sơ Hạ nở một nụ cười đơn thuần, trừng mắt nhìn: “Đúng vậy, ta tên là Bạch Khiết, có vấn đề gì không? Ta cảm thấy tên này rất hay.”
Vẻ mặt Triệu Hạo kỳ lạ, cười cười nói: “Nghe rất hay, một giáo viên của ta cũng tên là Bạch Khiết.”
“Vậy sao?” Trong mắt Tiêu Sơ Hạ hiện lên sự ngạc nhiên, vui vẻ: “Vậy giáo viên đó dạy môn gì?”
Triệu Hạo trở nên mất tự nhiên, ấp úng nói không lên lời.
Ngược lại Bàn Tử ở bên cạnh cười xấu xa nói: “Còn có thể dạy cái gì, đương nhiên là dạy sinh học rồi, như cái gì đó mùa xuân đến, lại đến…”
“Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu!” Triệu Hạo vội vàng bịt miệng Bàn Tử lại.
“Ha ha ha… tình cảm của mọi người thật tốt.” Ôn Dương cười nói, trong nhất thời trông có vẻ rất hòa thuận.
“Phương tiên sinh, không nên ở đây lâu, hay là chúng ta lên xe nói chuyện?” Dường như Ôn Dương đã điều tra trước, biết người dẫn đầu đội này là ai, trực tiếp hỏi ý kiến của Phương Hưu.
Phương Hưu nhẹ gật đầu.
Ôn Dương lập tức ra lệnh cho binh sĩ thu hồi súng, dẫn đám người Phương Hưu lên chiếc xe limousine màu đen, bên trong có tủ lạnh tivi, cái gì cần có đều có.
Trong thời gian này Ôn Dương còn lấy ra giấy chứng nhận để đám người xem, dùng cái này để chứng minh thân phận.
“Trong tủ lạnh có nước ngọt và rượu, ta cũng không biết mọi người thích gì nên mỗi thứ đều chuẩn bị một ít, mời mọi người tự nhiên.”
“Wow, tốt vậy sao, vậy ta muốn uống coca lạnh.” Tiêu Sơ Hạ biểu hiện như một nữ sinh mới tốt nghiệp đại học, không hiểu sự đời.
Trực tiếp lấy ra một lon coca lạnh đứng lên uống.
Nhưng sự thật là lon coca lạnh kia đến miệng liền biến mất, một giọt cũng không vào trong dạ dày.
Nàng ta thường xuyên lừa gạt người khác nên sự cảnh giác cũng cao hơn người bình thường, nàng ta không tin bất kỳ ai, bao gồm cả chính mình.
Nhưng lần trước khi bị đất mộ vùi lấp, bởi vì sắp chết nên nàng ta đã nói ra một chút sự thật.
Đám người rất hưởng thụ sự chuẩn bị của Ôn Dương, dù sao đã gặp qua rất nhiều ngự linh sư kỳ lạ, bỗng xuất hiện một người hòa nhã như thế lại còn xuất thân là ngự linh sư của tổng bộ, đúng là điều đáng mừng.
Sau đó Ôn Dương liền tán gẫu cùng mọi người.
“Nếu ta đoán không sai mọi người vừa mới từ quỷ vực đi ra, thật sự không dám giấu giếm, cấp trên rất coi trọng mọi người, nhất là Phương tiên sinh, cho nên đã đặc biệt cử ta đến đón mọi người.
Tuy nhiên ta đã ở nhà ga đợi ba ngày, đến hôm nay mới thấy mọi người xuất hiện, vậy nên ta đoán mọi người có lẽ đã tiến sâu vào qủy vực.”
Ba ngày?
Trong lòng Phương Hưu hơi dao động, xem ra thời gian bên trong quỷ đoàn tàu khác với thời gian bên ngoài, hay là nói thời gian trong Bỉ Ngạn khác với thời gian ở hiện thực.
Hắn nhớ rất rõ đám người bọn họ chỉ ở bên trong quỷ đoàn tàu không đến một ngày, vậy mà ở hiện thực đã trôi qua 3 ngày.