Những thứ này chỉ là bề nổi thôi, đồ áp đáy hòm thực sự không biết còn bao nhiêu nữa.
“Các vị, xuống xe thôi, trước khi vào khách sạn còn phải tiến hành kiểm tra, dù sao an toàn là số một, năng lực của ngự linh sư muôn hình vạn trạng, để tránh các vị bị người khác mạo danh hoặc là trên người có lời nguyền, hay là tâm linh sắp mất khống chế, mấy thứ này đều cần kiểm tra.”
Dưới sự dẫn dắt của Ôn Dương, mọi người tới trạm kiểm tra, bên trong có không ít nhân viên y tế mặc áo khoác trắng, đeo mặt nạ phòng độc, thậm chí còn có vài ngự linh sư.
Họ điều khiển đủ loại máy móc tinh vi, tiến hành kiểm tra mọi người, đương nhiên không thể thiếu máy kiểm tra nói dối linh tính.
Sau khi vượt qua bài kiểm tra, thời gian đã qua một tiếng.
Có điều mọi người đều không chê phiền, họ cảm thấy rất bình thường, dù sao đến tổng bộ rồi, thậm chí còn phải gặp cục trưởng tổng bộ cục điều tra, chắc chắn phải kiểm tra mới ổn.
Sau khi kiểm tra xong, mọi người theo Ôn Dương vào khách sạn.
Trong khách sạn tráng lệ, trên nền, trên tường được khắc không ít đường vân thần bí màu vàng sẫm, cực kỳ xa hoa.
Phương Hưu liếc mắt đã nhìn ra đường vân vàng sẫm kia là thép tâm linh.
Đúng là hoang phí, thế mà lại dùng thép tâm linh để xây khách sạn, mặc dù không phải toàn bộ nhưng chỉ khắc lên thôi cũng tiêu tốn lượng lớn thép tâm linh rồi.
Đương nhiên đám Dương Minh cũng nhận ra thép tâm linh, họ không khỏi kinh ngạc.
“Nhiều thép tâm linh vậy sao!? Phải tốn bao nhiêu tiền đây! Ta thực sự muốn cạy một ít xuống.”
Ôn Dương mỉm cười: “Dương tiên sinh, xin kiềm chế, đường vân thép tâm linh này do tổng bộ đặc chế, có hiệu quả phòng ngự quỷ dị, tự ý phá hoại sẽ bị xử phạt.”
Dương Minh cười ngại ngùng: “Ta chỉ thuận miệng nói thôi, ta là người tham tiền sao?”
“Phải.” Bạch Tề ở bên cạnh chém một đao chẳng hề nể nang.
Thấy hai người lại sắp sửa đánh nhau, Ôn Dương vội nói: “Phòng của các ngươi trên tầng tám, thang máy bên kia, các vị theo ta nào.”
Nói rồi, hắn ta dẫn đấm người vào thang máy, chẳng mấy chốc đã lên tới tầng tám.
Mọi người vừa mới bước ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng đánh nhau và tiếng kêu cứu từ từ sâu bên trong tầng tám..
Ôn Dương lập tức biến sắc: “Mọi người đợi chút, ta sẽ quay lại ngay.”
Hắn ta ngay lập tức tăng tốc, thân hình biến mất như ma quỷ.
Tốc độ bộc phát ra trong khoảnh khắc đó khiến mọi người ngạc nhiên.
Bấy giờ họ mới nhận ra rằng, Ôn Dương, người luôn có vẻ hiền lành lại sở hữu sức mạnh khủng khiếp như vậy, tốc độ như này đã đủ để nghiền nát hầu hết các ngự linh sư tam giai.
“Tốc độ nhanh quá, có lẽ Ôn tiên sinh này cũng là ngự linh sư tam giai và là một trong những người xuất sắc nhất trong số đó, không là tổng bộ, không ngờ những người được cử tới tiếp chúng ta đều là tam gia.
Phải biết rằng ở các thành phố khác, tam giai gần như là cấp bậc đội trường, nhưng khi đến tổng bộ, họ chỉ là người đón tiếp.” Tiêu Sơ Hạ hơi ngạc nhiên nói.
Nhưng Dương Minh lại nói: “Bây giờ là lúc ngạc nhiên về thực lực của Ôn Dương à? Lẽ nào mọi người không tò mò xem người nào dám đánh nhau ở đây sap? Nếu các ngươi không tò mò thì ta tự đi xem đây.”
Nói xong, Dương Minh hóa thân thành quần chúng hóng hớt, bước nhanh vào sâu trong tầng 8.
Những người khác liếc nhau rồi cũng nhanh chóng đi theo, hóng hớt là bản năng của con người.
Mặc dù đi theo đoàn người nhưng trong mắt Phương Hưu lại lóe lên sự nghi ngờ.
Trọng lực à?
Hắn chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm, năng lực của Ôn Dương là trọng lực!
Đúng vậy, đây chính là năng lực mà Mã Hưng Bang đã sao chép trước đó.
Sở dĩ tốc độ của Ôn Dương nhanh như vậy, là bởi vì hắn ta đã sử dụng năng lực trọng lực, giống như khi chiến đấu với Mã Hưng Bang trước đây, Mã Hưng Bang đã giảm nửa trọng lực của bản thân, từ đó tăng nhanh tốc độ.
Thấy năng lực trọng lực này, Phương Hưu không thể không nghĩ nhiều.
Đầu tiên có thể khẳng định là có lẽ Ôn Dương có vấn đề.
Mã Hưng Bang là người của Ngôn Trường Thọ, mà hắn ta lại sao chép được năng lực của Ôn Dương, nói không chừng hai bên có mối liên hệ gì đó, Ôn Dương cũng có khả năng là người của Ngôn Trường Thọ.
Tất nhiên năng lực không nói lên điều gì, nhưng điều làm Phương Hưu nghi ngờ nhất chính là tính cách của Ôn Dương.
Không phải là hắn ta xấu tính, mà là quá tốt tính.
Một ngự linh sư biểu hiện bình thường mới là điều không bình thường nhất.
Chẳng bao lâu, mọi người đã đuổi kịp Ôn Dương.
Chỉ thấy một chàng trai trẻ toàn thân đầy máu, đầy vết thương đang giẫm đạp một người rồi cười điên cuồng, vết thương kinh hoàng như vậy, nếu đặt trên một người bình thường thì người kia đã chết vài trăm lần rồi, nhưng chàng trai này vẫn cười vang, vô cùng kiêu ngạo.