Xung quanh còn có nhiều ngự linh sư khác đang quan sát cùng với một toán quân lính cầm súng, biểu cảm hồi hộp.
“Ha ha ha... Tay quỷ Ngô Hâm, đại danh như sét đánh bên tai, không ngờ hôm nay gặp mặt, lại khiến ta vô cùng thất vọng.”
Ngô Hâm bị giẫm đạp trên đất, mặt lộ vẻ tức giận: “Sở Phong! Nếu có gan thì thả ta ra, ta chắc chắn sẽ giết ngươi!”
Hắn ta không ngừng giãy giụa, cánh tay phải mọc đầy vảy lên đen bóng, nắm chặt chân của Sở Phong.
Rắc rắc, tiếng xương vỡ liên tục vang lên, nhưng Sở Phong hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hắn ta vẫn cười phá lên.
“Giết ta? Đại gia ta đây là bất tử chi thân! Người có thể giết ta còn chưa sinh ra!”
“Dừng tay!” Ôn Dương tức giận nói.
Tuy nhiên không ai để ý đến hắn ta.
Ngự linh sư vốn là một nhóm người có tính cách kỳ quặc, nói trắng ra thì là kẻ nào cũng gai góc, rất khó quản lý.
Trong mắt Ôn Dương lóe lên sự tức giận: “Trọng lực gấp hai mươi lần!”
Ầm!
Một trường trọng lực mạnh mẽ dồn lên người Sở Phong và Ngu Hâm, đè chặt hai người đó xuống đất.
“Tổng bộ có quy định, các điều tra viên không được đánh nhau, đặc biệt là trong quá trình huấn luyện, nếu hai ngươi vẫn không chịu nghe lời khuyên, tổng bộ sẽ hủy bỏ tư cách huấn luyện của các ngươi.”
“Xì, có nhầm lẫn không đấy, ta mới là nạn nhân, xem vết thương trên người ta đi, sắp chết đến nơi rồi.” Sở Phong bị ép xuống đất nhưng vẫn khinh khỉnh như trước.
“Ta nói lại lần cuối, cấm đánh nhau.”
“Được rồi được rồi, ta biết rồi, ta cũng chẳng thèm đánh với một tên thất bại.”
“Sở Phong, nể mặt tổng bộ, chuyện này hãy coi như đã xong, ta nói cho ngươi biết, kết thúc huấn luyện đừng có rời đi!”
Ôn Dương từ từ thả trọng lực ra, sau khi hai người bò dậy, mặc dù không đánh nữa nhưng vẫn tiếp tục chửi rủa, mắng muốn khó nghe bao nhiêu thì có bấy nhiêu khó nghe, còn hỏi thăm gia phả nhau, chỉ thiếu nước nhổ nước bọt vào nhau nữa thôi.
Ngự linh sư quanh đấy đều thất vọng.
Có người còn nói thẳng thật vô vị.
“Có đánh nhau đâu, giải tán đi, giải tán đi.”
Sau đó, Ôn Dương còn cảnh báo hai người vài lời, rồi mới để họ quay lại phòng riêng.
Sau đó hắn ta trở về bên cạnh Phương Hưu và những người khác với vẻ áy náy.
“Xin lỗi, đã để mọi người chê cười rồi, khi một lượng lớn ngự linh sư tụ tập chung lại, không tránh khỏi xảy ra chuyện, người gây rối vừa rồi là Sở Phong, biệt danh Kẻ Bất Tử, hắn ta nói năng lực của bản thân là không chết. Chính vì sở hữu năng lực bất tử nên người này vô cùng kiêu ngạo, ba ngày tới đây, hôm nào cũng tìm cách chọc giận người khác.
Đặc biệt là thách đấu với những ngự linh sư nổi tiếng, muốn dẫm lên họ để bước lên đỉnh.
Như lời hắn ta nói thì là: Sở Phong ta đây không bao giờ thách đấu những người vô danh.”
Ôn Dương cười bất đắc dĩ rồi chỉ chỉ vào đầu mình, hiển nhiên đang bày tỏ với mọi người rằng tên kia đầu óc có vấn đề.
Nói xong, hắn ta dẫn mọi người về phòng.
“Phương Hưu tiên sinh, đây là phòng của ngươi.”
Không biết có phải hắn ta cố ý hay không, lần này hắn ta không gọi là tiên sinh, mà là Phương Hưu tiên sinh.
Đúng như dự đoán, khi cái tên Phương Hưu được nhắc đến, các ngự linh sư vốn định về phòng đều nhao nhao dừng lại, ánh mắt có tò mò, có nóng bỏng, có lạnh lùng, đều tập trung vào Phương Hưu.
Mặc dù giọng Ôn Dương không lớn, nhưng đừng quên rằng ở đây toàn là ngự linh sư, hơn nữa tất cả đều là những người xuất sắc đến từ khắp cả nước, có một số sở hữu thực lực mạnh mẽ, một số có tiềm năng lớn, đám người ai ai tai thính mắt tinh, đương nhiên không thể chưa từng nghe tên Phương Hưu.
Đối với cái tên này, họ nghe như sấm đánh bên tai, nhìn giới ngự linh sư toàn quốc, thậm chí cả thế giới, ai mà chả biết về Tiên tri Phương Hưu, người giải quyết sự kiện quỷ dị cấp S bằng sức mạnh của một ngự linh sư nhị giai.
Nếu hỏi trong đợt huấn luyện này, người nổi tiếng nhất là ai, vậy đó chắc chắn là Phương Hưu.
Hầu hết các ngự linh sư tham gia huấn luyện đều có ý muốn gặp gỡ Phương Hưu, dự đoán tương lai, ai lại không muốn gặp gỡ chứ?
Giống như khi mọi người nghe về một đạo sĩ đoán mệnh rất chính xác, bất kể tin hay không, ngươi đều muốn đến xem thử.
Phương Hưu nhìn Ôn Dương chằm chằm rồi nhận chiếc thẻ phòng từ tay hắn ta.
Có lẽ Ôn Dương nhận ra mình lỡ lời nên mặt càng áy náy.
Lúc này Sở Phong vốn đã đi xa, không thèm quan tâm gì nữa lại quay đầu, bước tới chỗ Phương Hưu với bộ mặt không thèm quan tâm.
Ôn Dương nhìn thấy cảnh đó thì vội mắng: “Sở Phong, ngươi định làm gì? Mau về đi!”
Sở Phong mỉm cười khinh thường: “Ta thì có thể làm gì? Chỉ nói chuyện thôi.”
Trong lúc nói, vết thương trên cơ thể hắn ta bắt đầu liền lại với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ, cả máu cũng được cơ thể hấp thụ trở về.
Chớp mắt, hắn ta từ trạng thái bị thương nặng trở thành một người bình thường.
Nhìn Phương Hưu bằng ánh mắt ngả ngớn.
“Ngươi là Phương Hưu à? Ta nghe nói gần đây ngươi đang rất nổi tiếng!”