Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 512 - Chương 512: Tiền Âm Phủ (2)

Chương 512: Tiền âm phủ (2) Chương 512: Tiền âm phủ (2)

Dương Minh dường như trời sinh mẫn cảm với tiền, vừa nghe đối phương đòi tiền, cho dù là tiền gì, thì cũng không thể vừa đến Táng Địa, chưa kịp làm gì, đã nợ một đống tiền.

Cũng phản bác theo sau: “Chúng ta có ép ngươi mở miệng đâu? Ngươi tự nguyện nhắc nhở, còn đòi tiền à? Muốn tiền gì đây?”

Vi Tâm dường như không hề sợ mọi người quỵt nợ, giọng điệu vẫn như trước không nhanh không chậm.

“Ta dạy phương pháp cho các ngươi, còn các ngươi dùng phương pháp của ta, vậy đương nhiên phải trả tiền, ta có lòng tốt nhắc nhở các ngươi, vĩnh viễn đừng có suy nghĩ quỵt nợ, đây là quy định của cộng đồng bọn ta, nếu không trả tiền, thì sẽ trở thành kẻ địch và bị tấn công.

À đúng rồi, anh bạn nhỏ này thì không cần trả tiền, vì hắn dùng phương pháp của chính mình, con người của ta, chú trọng nhất là công bằng công chính, những người còn lại mỗi người mười vạn tiền âm phủ, thiếu một đồng cũng không được.”

Mọi người tuy rằng không biết tác dụng của tiền âm phủ, nhưng nhìn bộ dáng Vi Tâm chết cũng phải đòi tiền, thì cũng không khó để đoán ra, tiền âm phủ ở Táng Địa cực kỳ quan trọng.

“Còn có, vé thuyền tí đi cũng cần tiền, giá vé một người là một nghìn tiền âm phủ, ta biết hiện tại các ngươi không có tiền âm phủ, nhưng ta có thể cho các ngươi vay, chờ sau khi các ngươi kiếm được tiền, mỗi người trả ta một vạn.

Các ngươi không phải lo không kiếm được tiền âm phủ, tốt xấu gì cũng là tứ giai, tam giai cũng không cần lo, nếu các ngươi có thể đi vào Táng Địa, thì chính là những người xuất sắc trong tam giai, chỉ cần chịu cố gắng, thì sẽ có tiền.”

“Cho vay một nghìn trả một vạn!? Sao ngươi không đi cướp luôn đi?” Dương Minh tức giận nói.

Vi Tâm khẽ mỉm cười: “Cướp sao mà được nhiều tiền như bây giờ?”

Nhìn bộ dạng Vi Tâm không sợ hãi chút nào, khóe miệng Phương Hưu khẽ nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện, xem ra hành trình đến Táng Địa lần này so với tưởng tượng còn vui hơn.

“Có lẽ, chúng ta còn có biện pháp tốt hơn.” Phương Hưu đột nhiên nói.

“Vậy à? Biện pháp gì?” Vi Tâm híp mắt lại, hứng thú bừng bừng nhìn chằm chằm vào Phương Hưu, lão đại của nhóm người này.

“Để ta đoán xem, không phải các ngươi muốn động thủ cướp tiền của ta đấy chứ? Như vậy vừa không phải nợ tiền, ngược lại còn có thể kiếm một khoản lớn.”

Phương Hưu bình tĩnh gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Vi Tâm nở nụ cười lạnh lùng: “Đúng là biện pháp khá hay, nhưng ta khuyên các ngươi tốt nhất không nên làm vậy, bởi vì…”

“Ngại quá, con người của ta… chưa bao giờ nghe lời khuyên của người khác.”

Xoạt!

Trong nháy mắt dao phẫu thuật biến thành một đạo hàn quang, hung hăng đâm về phía cổ của Vi Tâm.

Đối mặt với một chiêu hung hăng này, Vi Tâm không hề né tránh, hắn ta vẫn cười như cũ.

Phụt!

Dao phẫu thuật dễ như trở bàn tay cắm vào cổ hắn ta.

Nhưng mà, giây tiếp theo, cơ thể Vi Tâm trở nên rách nát như miếng bọt biển, biến thành một người giấy, rơi xuống mặt đất, rơi xuống còn có mấy tờ tiền âm phủ trên người hắn ta.

Trên cổ người giấy có một vết thương, là dấu vết dao phẫu thuật để lại.

Phương Hưu nhíu mày, bảo sao không hề sợ hãi, hóa ra không phải bản thể.

Lúc này, người giấy trên mặt đấy vậy mà phát ra âm thanh của Vi Tâm.

“Ngươi nên nghe hết lời ta nói đã, nhưng bây giờ đã muộn rồi người mới, nhớ kỹ, ở Táng Địa, giao dịch một khi hình thành, thì cần phải tuân thủ, nếu không, người chết sẽ không tiến hành giao dịch với người vi phạm giao dịch nữa.

Nói cách khác, mấy tờ tiền âm phủ này của ta, trừ khi ta tự nguyện tặng cho, nếu không thì, ngươi có cướp cũng không tiêu được.

À đúng rồi, bây giờ các ngươi cũng không cần tiêu, bởi vì các ngươi đã vi phạm giao dịch, sẽ không có bất kỳ người chết nào nhận tiền âm phủ của các ngươi, các ngươi cũng sẽ không bao giờ có thể lên thuyền rời khỏi khu rừng, người lái đò sẽ không chở các ngươi!”

Dương Minh hét to: “Ngươi nói điêu, chúng ta đáp ứng giao dịch với ngươi lúc nào? Từ đầu đến cuối đều là ngươi ép mua ép bán!”

Trên người giấy truyền đến tiếng cười của Vi Tâm.

“Giao dịch vé thuyền tuy rằng không thành, nhưng mà, biện pháp trước đó ta nói cho các ngươi, vào thời khắc các ngươi dùng biện pháp đó, giao dịch sẽ hình thành, ha ha ha… Chờ chết đi, những người mới, thật là đáng tiếc, vốn dĩ còn muốn để các ngươi làm nô lệ cho ta mấy năm, dù sao hai nữ nhân này nhan sắc không tồi, nữ nhân trong trấn ta chơi chán rồi, đáng tiếc, đáng tiếc…”

Giọng nói từ người giấy truyền ra ngày một mỏng manh, cuối cùng biến mắt không thấy tăm hơi.

Sắc mặt mọi người cực kỳ khó coi, tuy rằng không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Vi Tâm, nhưng cảm giác đã bị tính kế.

“Hưu ca, hiện tại làm sao bây giờ?” Gặp chuyện khó khăn Dương Minh bèn hỏi ý kiến Phương Hưu.

Từ đầu đến cuối Phương Hưu vẫn vô cùng bình tĩnh, dường như đối với uy hiếp của Vi Tâm cũng không thèm để ý.

Bình Luận (0)
Comment