Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 513 - Chương 513: Người Lái Đò (1)

Chương 513: Người lái đò (1) Chương 513: Người lái đò (1)

Hắn bình tĩnh nhìn chăm chú vào mặt hồ, thản nhiên nói: “Có thuyền đến.”

Mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy từ sâu trong hồ giữa làn sương mù dày đặc, một con thuyền gỗ lặng lẽ đi đến.

Trên thuyền, một bóng người mặc áo tơi, đầu đội mũ cói khô đang chèo thuyền.

“Đây là người lái đò Vi Tâm nói? Cái chỗ quỷ quái này cuối cùng có bao nhiêu người?”

“Chỉ sợ không phải là người, không phải Vi Tâm đã nói, tiền âm phủ là cho người chết.”

“Ý của ngươi, người lái đò là người chết!?”

Cuối cùng, thuyền nhỏ đã đến gần, mọi người cũng hoàn toàn nhìn rõ được bộ dạng người lái đò, rõ ràng là một xác chết.

Làn da khô khốc giống như vỏ cây, cả người không có tí thịt nào, hoàn toàn là da bọc xương, nơi hốc mắt chỉ còn lại hai lỗ trống, bên trong có sâu bọ lúc nhúc.

Rõ ràng chỉ là một xác chết, nhưng dường như có một sức mạnh nào đó chống đỡ hắn ta, để hắn ta chèo thuyền.

Người lái đò đến ngày càng gần, trong mọi người đều cảm thấy một luồng khí lạnh dâng lên trong lòng, khiến người ta không rét mà run.

Mọi người nhìn chằm chằm vào người lái đò vô cùng quỷ dị kia, không ai dám buông lỏng cảnh giác, từng người đều bày ra tư thế tấn công.

Nhưng mà, người lái đò chỉ lẳng lặng chèo thuyền đến gần bờ, sau đó không làm thêm động tác nào nữa.

“Lên thuyền.” Phương Hưu ra lệnh một tiếng, mọi người trực tiếp lên thuyền.

Dương Minh tham tài còn nhân cơ hội nhặt mấy tờ tiền âm phủ rơi xuống từ trên người Vi Tâm.

Trên thuyền.

Từ đầu đến cuối mọi người vẫn luôn duy trì một khoảng cách với người lái đò, ánh mắt vẫn luôn dõi theo nó, dù sao ở địa phương quỷ quái như này, đối mặt với đồ vật quỷ dị, không ai dám buông lỏng cảnh giác.

“Tổng cộng mười tờ tiền âm phủ, mỗi tờ có giá trị một nghìn, tổng cộng một vạn.” Dương Minh xòe mấy tờ tiền âm phủ ra với mọi người.

Mọi người nhìn kỹ, lập tức phát hiện ra manh mối.

“Những tờ tiền âm phủ này không giống với tiền âm phủ của thế giới bên ngoài, nhìn hình dạng này này hình như là đồ của thời đại trước, ta từng nhìn thấy ở trong sách cổ.” Lý Hiếu Nho phổ cập văn hóa cho mọi người, khoe khoang mình từng xem rất nhiều sách.

“Quyển sách kia tên là gì?” Hùng Thiên Quảng hỏi.

Sắc mặt Lý Hiếu Nho có chút cứng lại, cười ha ha nói: “Không nhớ tên, ta đọc rất nhiều sách vở, thật sự rất nhiều, không nhớ nổi tên nữa.”

Lạc Thanh Tâm cầm lấy một tờ tiền âm phủ, tinh tế vuốt vẻ ở trong tay, sau một lát mới thu hồi ánh mắt lại.

“Trên tờ tiền này cất giấu hơi thở quỷ dị cực kỳ mờ nhạt, khiến người ta cảm giác giống như quỷ khí.”

“Quỷ khí!?” Hai mắt Dương Minh lập tức tỏa sáng: “Nói như vậy những tờ tiền âm phủ này rất đáng giá?”

Lạc Thanh Tâm lắc lắc đầu: “Tuy rằng có hơi thở quỷ dị ẩn giấu trong những tờ tiền âm phủ này, nhưng dường như không có chỗ nào đặc biệt nữa, ngược lại nếu tiếp xúc nhiều có thể khiến con người ta dễ bị mất khống chế linh tính, ở trong Táng Địa thì vậy, còn ở thế giới bên ngoài thì chưa biết được.”

Dương Minh hoàn toàn thất vọng.

“Này? Thuyền này sao lại không di chuyển, hay thật sự như tên cương thi kia nói, cần phải trả tiền?”

“Vậy để ta trả tiền thử xem.”

Dương Minh nói xong, liền cẩn thận rút ra sáu tờ tiền âm phủ, đưa về phía người lái đò.

Trước đó Vi Tâm có nói vé thuyền mộ người hết một nghìn, cho nên hắn ta trả sáu tờ.

Người lái đò vốn dĩ vẫn đang bất động , nhưng sau khi thấy tiền âm phủ đã quỷ dị mà hoạt động, xương cốt cả người vang lên tiếng cọ sát vào nhau, hắn ta nâng cánh tay chỉ còn da bọc xương lên, nhận lấy sáu tờ tiền âm phủ.

Sự việc thần kỳ đã xảy ra, tiền âm phủ đột nhiên tự động bốc cháy.

Đốm lửa hiện lên, những tờ tiền âm phủ liên tục bị ngọn lửa nuốt lấy nhưng tằm ăn dâu, biến thành tro tàn màu đen, tất cả chui vào trong cơ thể người lái đò, giống như bị hấp thu vậy.

Phụt, từ trong hốc mắt trống không của người lái đò đột nhiên sáng lên một ngọn lửa màu xanh lá.

Hắn ta giống như đã sống lại, bắt đầu di chuyển mái chèo, xương cốt cọ sát nhau tạo ra âm thanh lách cách, cực kỳ giống như bánh răng chuyển động.

Thuyền… di chuyển.

Dương Minh thấy thế rất vui mừng.

Bình Luận (0)
Comment