“Con mẹ nó Vi Tâm đúng là lừa người, không phải nói tiền âm phủ bị cướp không tiêu được sao? Không phải vẫn tiêu được đây à?”
Sắc mặt mọi người vẫn nghiêm trọng như cũ, bởi vì bọn họ không cho rằng Vi Tâm đang lừa người, muốn lừa người không cần thiết nói dối qua loa như vậy, có lẽ trên thuyền này sẽ phát sinh chuyện gì đó.
Thuyền chậm rãi di chuyển, chui vào bên trong màn sương xám, rất nhanh, mọi người không còn nhìn thấy bờ nữa.
Càng chèo vào sâu bên trong, hơi thở quỷ dị truyền đến từ hồ nước càng thêm nồng nặc, khiến người ta cảm giác vô cùng khó chịu.
Đột nhiên, trên thuyền vang lên âm thanh ngạc nhiên của Tiêu Sơ Hạ.
“Các ngươi mau nhìn hồ nước, hình như bên trong có người!”
Mọi người chấn động, vội vàng cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trong hồ nước thế mà ẩn hiện vô số bóng người đang lơ lửng, những người đó nhìn giống như những thi thể chết đuối.
Dần dần, thi thể càng ngày càng nhiều, cũng càng thêm rõ ràng, xác chết trắng bệch sưng phù rất to, cực kì dọa người, lít nhít, gần như sắp lấp kín cả hồ.
Khiến người ta có cảm giác, thuyền không phải là đang chèo trên mặt nước, mà là đang chèo giữa một biển thi thể.
Cảnh tượng quỷ dị như vậy, khiến chuông cảnh báo trong lòng mọi người vang lên, cảm giác lạnh sống lưng.
Không ai có thể tưởng tượng, một khi rơi vào bên trong biển thi thể này, sẽ gặp phải sự tình đáng sợ đến mức nào.
“Má nó, ta nhìn những thi thể này một lúc mà dường như bị ám ảnh thành hội chứng sợ mật độ cao luôn.” Dương Minh hung ác nói.
Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Sơ Hạ cũng trắng bệch, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, theo bản năng dịch gần về phía của Phương Hưu, nắm chặt ống tay áo của hắn.
“Quá khủng bố, nếu như rơi vào, thì sẽ thế nào đây?”
“Rất đơn giản, nhảy xuống xem thử chẳng phải là sẽ biết?” Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu vang lên, khiến Tiêu Sơ Hạ sợ đến mức vội vàng buông tay áo hắn ra, kéo ra một khoảng cách với hắn.
“Hưu… Hưu ca, ngươi đừng có đùa, ngươi không phải muốn nhảy thật đấy chứ?”
“Không phải ta, mà là chúng ta.”
“Cái gì!?” Mọi người ngạc nhiên, đối mặt với hồ nước quỷ dị này, chẳng lẽ còn định phải xuống sao?
Phương Hưu chỉ chỉ dưới chân, cô cùng bĩnh tình nói ra một sự thật đáng sợ: “Thuyền bị nước vào.”
Vẻ mặt đám người Dương Minh lập tức thay đổi, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên phát hiện dưới đáy khoang thuyền đã ướt cả.
“ĐM, người lái đò, thuyền của ngươi bị nước vào, mau đi sửa đi!” Dương Minh hét to với người có bộ dạng không khác gì xác chết.
Người lái đò dường như không nghe thấy, vẫn kẽo kẹt chèo thuyền như cũ.
Dần dần, nước ngày một nhiều, khiến giày của mọi người ngấm nước, vào thời điểm nước hồ lạnh đến thấu xương kia tiếp xúc với làn da của mọi người, mọi người chỉ cảm thấy một luồng hơi thở quỷ dị vô cùng lạnh lẽo xâm lấn cơ thể họ, phảng phất như muốn đông lạnh cả linh hồn.
Linh tính của bọn họ đã bị áp chế.
“Hồ nước này có thể áp chế linh tính.” Lý Hiếu Nho nôn nóng nói to.
Sắc mặt Lạc Thanh Tâm lạnh lẽo, trực tiếp sử dụng năng lực.
“Đóng băng!”
Khí lạnh mãnh liệt từ trong miệng nhỏ của nàng ta phun ra, hướng về phía đáy thuyền, tính đông lạnh đáy thuyền thành băng, để phòng ngừa nước hồ ngấm vào thêm.
Nhưng mà, vào khoảnh khắc khí lạnh tiếp xúc với nước hồ, lập tức bị sức mạnh của hồ nước trấn áp, trực tiếp tiêu tán không còn gì.
“Không được rồi, ta không thể đông lạnh hồ nước lại.” Sắc mặt Lạc Thanh Tâm trở nên khó coi, nàng ta không bao giờ tưởng tượng được, bản thân mình là một ngự linh sư tứ giai, vậy mà đến đóng băng nước cũng không làm được.
Hùng Thiên Quảng và Lý Hiếu Nho cũng lập tức ra tay thử, nhưng hồ nước này thật sự rất là khủng bố, trực tiếp áp chế sức mạnh của hai người họ, căn bản là vô dụng.
“Đáng ghét, đây là sự khủng bố của tiết điểm không gian sao? So với thế giới bên ngoài hoàn toàn là một cấp bậc khác.”
Mọi người chịu đả kích nhẹ rồi, ở thế giới bên ngoài dù gì cũng là một cường giả đứng đầu, nhưng tới tiết điểm không gian, thì ngay cả một hồ nước cũng không đối phó được.
Phương Hưu thì không cảm thấy quá bất ngờ, tuy tiết điểm không gian không phải thế giới bên kia, nhưng lại nối với thế giới bên kia, trình độ khủng bố của nơi này không cần phải nói thêm, đừng nói là tứ giai đỉnh phong, cho dù là ngũ giai đến nơi này, chỉ cần có chút sơ sót thì cũng sẽ chết.
Đối với thế giới bên kia mà nói, ngũ giai cũng chỉ là con chuột lớn một chút mà thôi.
Lúc này, Dương Minh bắt đầu nóng nảy, hét to với người lái đò: “Người lái đò, con mẹ nhà người thu tiền rồi, giờ thuyền ngấm nước, ngươi không đi sửa à!”
Người lái đò giống như xác chết, dường như không hề nghe thấy.