Dương Minh tức muốn hộc máu trở nên gan dạ hơn, trực tiếp đi qua đẩy người lái đò một cái.
Kết quả bị đẩy một cái, người lái đò giống như một bộ xương, lập tức vỡ thành từng mảnh, tê liệt ngã xuống trên thuyền.
Sau khi người lái đò ngã xuống, thuyền cũng dừng hoạt động.
Dương Minh hoảng sợ, hắn ta không nghĩ đến người lái đò nhìn qua có vẻ vô cùng khủng bố, vậy mà chạm vào một cái đã vỡ ra, con mẹ nhà nó đây không phải là ăn vạ à?
Hắn ta lo lắng vội vàng cầm lấy mái chèo, tính tự mình chèo thuyền, nhân lúc thuyền còn chưa chìm, chèo đến bờ.
Chỉ là, hắn ta cầm mái liều mạng mà chèo, nhưng thuyền lại không hề di chuyển.
Tiêu Sơ hạ nghĩ ra một biện pháp: “Hưu ca, không phải ngươi có thể bay sao? Nếu không thì ngươi đem theo bọn ta bay đi?”
Phương Hưu lại lắc lắc đầu: “Vô dụng, các ngươi còn không phát hiện ra sao? Vào thời điểm lên thuyền, tất cả mọi người đều đã bị giam cầm ở trên thuyền, không thể rời đi.”
“Giam cầm?” Tiêu Sơ Hạ không tin nên lập tứ duỗi tay ra bên cạnh thuyền, kết quả tay vừa mới duỗi ra một chút, đã lập tức cảm thấy bị áp chế bởi một sức mạnh khủng bố, tay của nàng ta trực tiếp bị bắn lại.
Gương mặt xinh đẹp của nàng ta trắng bệch: “Vậy bây giờ phải làm sao đây, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn thuyền chìm? Hưu ca, ngươi mau nghĩ cách đi?”
“Không cần hoảng sợ, chờ chết là được.”
“Hưu ca, giờ không phải lúc để ngươi nói đùa đâu.” Tiêu Sơ Hạ khóc đến nơi.
Dương Minh thấy thế, trực tiếp đặt mông ngồi xuống thuyền.
“Nếu Hưu ca bảo chờ chết, vậy đừng giãy giụa, chẳng bằng nghỉ ngơi đi, ta hút điếu thuốc đã.”
Nói xong, hắn ta bắt đầu móc thuốc lá ra.
Còn lại mấy vị đội trưởng thấy thế, cũng lập tức yên tĩnh lại, yên lặng ngồi xuống.
“Ngươi… Các ngươi!” Tiêu Sơ Hạ nóng nảy, sao lại ngồi xuống hết rồi.
“Ai nha, đại lão Hắc, Hưu ca không có trêu ngươi, ngươi nghe không hiểu à.” Dương Minh không hề để ý nói.
“Ngươi quên trước đó Hưu ca đã nhìn thấy tương lai rồi sao? Lần này đi vào Táng Địa, chắc chắn là sẽ hữu kinh vô hiểm, bây giờ Hưu ca bảo chúng ta chờ, vậy chờ là được rồi.
Chắc chắn là hắn đã thấy được tương lai rồi, nói không chừng ở trong tương lai, đường sống là ở dưới đáy hồ? Cái này gọi là…”
“Đi vào chỗ chết để tìm đường sống!” Lý Hiếu Nho bổ xung thêm.
Nhìn mọi người bình tĩnh như vậy, Tiêu Sơ Hạ sắp khóc đến nơi, đến lúc nào rồi mà còn cái gì tìm đường sống, chỉ có bản thân nàng ta biết, năng lực tiên tri của Phương Hưu là giả.
Lúc này, trong thuyền càng này càng nhiều nước, đã ngập cẳng chân của mọi người.
Mà theo sự xâm nhập của nước hồ, mọi người phát hiện linh tinh của mình càng ngày càng khó điều động, rất rõ ràng, một khi rơi hoàn toàn vào trong nước, thì linh tính của mọi người sẽ hoàn toàn bị áp chế, biến thành người bình thường.
Chỉ là, đối mặt với hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, chỉ có một mình Tiêu Sơ Hạ hoảng sợ mất bình bĩnh, những người khác vẫn bình tĩnh như cũ, ngốc nghếch tin tưởng Phương Hưu.
Nhưng mà dù thế nào bọn họ cũng không thể tưởng tượng được, Phương Hưu thật sự đang chờ chết.
Lần này hắn không định tự sát, mà muốn chết ở thi hồ, sau có thể lợi dụng thống khổ toàn hiện, triệu hồi ra hình chiếu của thi hồ.
Thi hồ có thể áp chế năng lực của linh tính, tứ giai đỉnh phong cũng dễ dàng bị áp chế, một khi triệu hồi thành công, thực lực chắc chắn không thể khinh thường, thậm chí còn có thể tạo ra thương tích đối với ngũ giai.
Trước mắt Phương Hưu vẫn có thủ đoạn khiến ngũ giai bị thương, đó là lão bà hắn, hoặc là quỷ thần.
Tuy rằng lão bà hắn hữu dụng, nhưng tạo ra thương tích quá nhỏ.
Quỷ thần tuy rằng mạnh mẽ, nhưng tiêu hao quá lớn, lần nào cũng như ngựa non kéo xe, lãng phí nửa ngày cũng không phát huy ra được vài phần thực lực.
Cho nên thủ đoạn để đối kháng với ngũ giai vẫn còn hết sức đơn điệu, thi hồ là một lựa chọn khá tốt.
Lạch cạch!
Dương Minh bị nước ngập nửa người vẫn liên tục hút một đống thuốc lá.
Không nhầm, mà thật sự là một đống thuốc lá, miệng hắn ta ngậm đầy thuốc lá, cả người giống như ống khói, bốc khói lên liên tục.
“Dương Minh, thằng nhóc ngươi có bệnh à, cho dù ngự linh sư có tố chất thân thể rất cao, cũng không thể hút thuốc như vậy chứ? Ngươi muốn hút hết số thuốc lá của cả đời trong một lần à? Lý Hiếu Nho mắng.
“Ngươi… lát nữa rơi xuống nước thuốc lá sẽ ướt hết, không thể lãng phí.” Ngậm một loạt thuốc lá trong miệng nên câu chữ của Dương Minh không rõ ràng, thậm chí khi hắn ta há mồm, trực tiếp rớt từ trong miệng ra hai điếu, gương mặt hắn ta hiện lên vẻ tiếc nuối vô cùng.
Nước hồ vào ngày một nhiều, tốc độ thuyền chìm xuống cũng ngày một nhanh, mấy giây ngắn ngủi, thuyền đã hoàn toàn chìm.
Mọi người cũng lập tức rơi vào trong nước.