Một lát sau Lý Văn Hạo tháo tai nghe ra.
Trầm Linh Tuyết ở bên kia bình tĩnh hỏi: “Có nghe lén được cuộc trò chuyện của hai người họ không?”
Lý Văn Hạo gật đầu: “Dựa vào cuộc nói chuyện của hai người họ, bước đầu có thể phán đoán, trước đó hai người này là người bình thường, được thắp sáng linh tính trong quỷ vực của thư viện Bách Liễu, trở thành ngự linh sư.”
“Năng lực là gì?”
“Trong điện thoại không đề cập đến năng lực của Phương Hưu, nhưng qua ý của Triệu Hạo, chắc hẳn năng lực ấy không yếu đâu.”
“Hy vọng năng lực ấy thực sự không quá yếu, bây giờ cục điều tra đang thiếu nhân viên, nếu năng lực của Phương Hưu mạnh, bên cạnh đó có thể thông qua kiểm tra ô nhiễm tâm linh, chúng ta có thể cân nhắc thu nhận hắn vào cục điều tra.”
“Triệu Hạo thì sao?”
Nhắc đến Triệu Hạo, vẻ mặt của Lý Văn Hạo hơi do dự, rõ ràng hắn ta khó mở lời.
Trầm Linh Tuyết nhíu mày: “Làm sao thế? Có chuyện gì nói mau.”
“Vâng.” Lý Văn Hạo vội vàng kính cẩn đáp.
Hiển nhiên là địa vị của Trầm Linh Tuyết cao hơn Lý Văn Hạo không ít.
Kỳ thực điều này cũng bình thường, bởi vì Trầm Linh Tuyết là ngự linh sư, còn Lý Văn Hạo lại không phải, hắn ta chỉ là một người bình thường mà thôi.
Cục điều tra lo lắng về trạng thái tinh thần của các ngự linh sư nên mỗi vị ngự linh sư thường được phân công một người bình thường làm người giám sát.
Điều này để ngăn chặn ngự linh sư bị kích động dẫn đến tinh thần mất kiểm soát hoặc làm điều gì sai trái.
Ý tưởng thì hay, nhưng thông thường người đứng đầu là ngự linh sư, dù sao thì linh sư cũng có sức mạnh, một khi người giám sát không thuyết phục được thì việc duy nhất có thể làm là báo cáo cấp trên, sau đó cấp trên sẽ đưa ra quyết định xử phạt tương ứng.
Tổ hợp ngự linh sư và người giám sát đều là một nam một nữ như nhau, trong đó các ngự linh sư nam kết hợp với nữ giám sát viên và nữ ngự linh sư kết hợp với nam giám sát viên.
Âm dương hài hoà, tỷ lệ xích mích cũng giảm đi.
Nàng ta chỉ nghe Lý Văn Hạo do dự nói: “Theo như lời của Triệu Hạo, năng lực của hắn ta được kích hoạt từ mười một giờ đến một giờ sáng, hắn ta sẽ trở nên anh tuấn, cơ bắp cuồn cuộn, thể lực tăng cao, thứ tăng lên chính là… năng lực tính dục.”
Sau khi Trầm Linh Tuyết nghe đến mấy chữ cuối, vẻ mặt lạnh lùng của nàng ta lộ vẻ chán ghét.
“Hừ, năng lực của hắn ta rất thích hợp làm trai bao đấy.”
Trầm Linh Tuyết hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp: “Cái ngưỡng rác rưởi tâm linh dơ bẩn, năng lực ghê tởm này không thể tiếp nhận vào cục điều tra được, ngoài ra, từ nay về sau phải giám sát Triệu Hạo cẩn thận, nếu không hắn ta có thể sẽ dùng năng lực của mình làm chuyện bẩn thỉu.”
“Hiểu rồi.” Lý Văn Hạo gật đầu, thở dài trong lòng.
Thái độ của Trầm Linh Tuyết đối với Phương Hưu và Triệu Hạo hoàn toàn khác nhau, một người có thể thu nhận, còn người kia không những không thu nhận mà còn phải giám sát chặt chẽ.
Không phải vì quá coi trọng năng lực đến Phương Hưu, mà chủ yếu là năng lực của Triệu Hạo thực sự đáng thất vọng.
“Đi thôi, đi xem Phương Hưu trước.”
..
Cộc cộc cộc…
Nhà của Phương Hưu bị gõ cửa.
Theo cảm nhận của hắn, hắn nghe rất rõ có hai người đang gõ cửa, thậm chí ngay khi hai người họ vừa lên tầng hắn đã nghe thấy rồi.
Phương Hưu nhìn qua mắt mèo thấy hai người một nam một nữ mặc quần áo công sở.
Hắn không do dự mở cửa vì hắn không lo lắng đối phương là quỷ dị.
Bởi vì khi không “nhìn thấy”, thì quỷ dị không thể ảnh hưởng đến hiện thực, cũng có nghĩa là không thể gõ cửa.
Mặt khác, trong thời gian này, những người mặc đồ công sở kia đến tìm bản thân có khả năng là do nghề nghiệp đặc thù.
Sau khi cửa mở ra, Lý Văn Hạo giơ giấy chứng nhận của cục điều tra, hắn ta nói: “Ngươi là Phương Hưu phải không, chúng tôi là nhân viên công tác tại Cục liên hợp điều tra chiến lược phòng ngự, tấn công và hỗ trợ hậu cần những sự kiện quỷ dị toàn cầu, đây là giấy chứng nhận của chúng tôi.”
Phương Hưu xem xét thẻ của họ một cách bình tĩnh, xác nhận danh tính của họ.
Không ngoài dự đoán, hiện giờ đâu đâu cũng có camera giám sát, người của ban ngành đặc thù không có khả năng không tra ra bản thân hắn.
Điều bất ngờ duy nhất là tên của ngành đặc thù này quá dài, đọc một hơi không thể hết được tên của nó.
“Mời vào.”
Phương Hưu mời hai người vào nhà, lúc này, hai người Trầm Linh Tuyết và Lý Văn Hạo đang cùng đánh giá hắn.
Còn Phương Hưu cũng đánh giá họ, chính xác mà nói hắn muốn xem hai người bọn bọn họ có thể nhìn thấy lão bà không.
Lúc này trông lão bà rất vui vẻ, có lẽ bởi vì có nhiều người ở đây nên mới vui như vậy.
Nàng vô cùng khéo léo đúng một bên, dịu dàng nói: “Lão công, bạn đến nhà chơi à.”