Các cơ quan chức năng khác đều bị hắn ta tùy ý điều động.
Khi hắn ta gọi điện thoại xong, thấy Phương Hưu ở một bên, hắn ta nói với chàng trai trẻ tuổi kia: “Tiểu Vương, ngươi dẫn Phương tiên sinh đến phòng nghỉ ngơi nghỉ đi, Tiểu Trầm, mở cuộc họp khẩn cấp.”
Nói xong, Vương Đức Hải dẫn Trầm Linh Tuyết rời đi mà chàng thanh niên được gọi là Tiểu Vương kia dẫn Phương Hưu đến phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng nghỉ ngơi, Phương Hưu bình thản uống trà nhưng trong lòng lại không ngừng tính toán.
Ngự linh sư số một của thành phố Lục Đằng lại chết dễ thế sao?
Chết trong tay hai quỷ dị.
Chắc là cấp bậc của hai quỷ dị này rất cao, có điều chuyện này cũng thể hiện rõ sự yếu ớt của nhân loại.
Dù cho có linh tính thì khi đối mặt với quỷ dị, thân xác máu thịt của nhân loại cũng chẳng hề chiếm ưu thế tự nhiên.
Ví dụ đơn giản nhất là nữ bác sĩ trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Nữ bác sĩ kia không phải quỷ dị quá mạnh nhưng da thịt nàng ta lại như sắt như thép, vũ khí nóng thông thường không thể tấn công được thân thể sắt thép ấy.
Ngược lại là ngự linh sư, dù cho thắp sáng linh tính, có thể điều động phần lớn cơ bắp trên cơ thể, sức mạnh bộc lộ ra cũng vượt qua người thường nhưng thực sự bị trúng đạn thì ngươi vẫn bị thương, thậm chí là tử vong như trước.
Đây chính là khoảng cách.
Suy cho cùng thì khả năng chịu đựng của ngự linh sư còn kém, dù cho ngươi nắm trong tay năng lực mạnh mẽ, cơ thể vẫn cứ là thân xác máu thịt, chỉ cần phạm sai lầm nhỏ, ngươi cũng có thể bị quỷ dị giết chết, Bạch Tề là một ví dụ cụ thể, bị đánh lén đến chết.
Quỷ dị lại không như thế, người ta có năng lực mạnh mẽ, hơn nữa khả năng chịu đựng cao, ngự linh sư khó mà một chiêu là giết chết được quỷ dị.
Cái này như thể ta có thể sai lầm vô số lần nhưng ngươi chỉ có thể sai lầm một lần, thế này thì đánh kiểu gì.
Có điều Phương Hưu không để ý đến sự yếu thế tự nhiên giữa ngự linh sư và quỷ dị.
Bởi vì Phương Hưu không có điểm yếu của ngự linh sư khác.
Hắn đối mặt với quỷ dị không giống người thường, hắn là ta có thể chết vô số lần nhưng ngươi chỉ có thể chết một lần.
Phương Hưu im lặng ngồi trong phòng nghỉ ngơi, nhìn qua cửa sổ có thể thấy không ít nhân viên công tác mặc đồ công sở bận rộn tấp nập, rõ ràng, Bạch Tề chết là một chuyện lớn, chuyện này đủ để cả thành phố Lục Đằng dậy sóng.
Rất nhanh đã đến buổi chiều.
Phương Hưu tính lúc sự việc sắp kết thúc chính là thời gian hành động.
Hắn không định ngồi ngây cả ngày.
Sau đó hắn nhìn người thanh niên ngồi bên cạnh, mặt thanh niên kia vẫn trong trạng thái trắng bệch, cả chiều rồi mà chưa bình tĩnh lại.
Không biết hắn ta để ý đến cái chết của Bạch Tề hay là cảm thấy công tác tình báo của mình có sai sót, sợ bị truy cứu trách nhiệm.
Phương Hưu chậm rãi đứng dậy, đi tới cạnh người thanh niên.
Lúc này người thanh niên mới phản ứng lại.
“Ngươi...”
Hắn ta vừa nói một chữ, một cánh tay đã đập thẳng vào sau gáy hắn ta.
Thanh niên mất ý thức, ngất lịm đi.
Sau khi chàng thanh niên bị đánh ngất, Phương Hưu nhanh chóng lột quần áo của hắn ta rồi mặc lên, sau đó rời phòng nghỉ ngơi.
Hắn định giả trang thành nhân viên công tác để đi thăm dò tin tình báo, nếu trong lúc bình thường, chắc chắn không được nhưng bây giờ cả cục điều tra vì chuyện của Bạch Tề mà bận như chong chóng, đây là thời cơ.
Hắn cầm văn kiện, học theo người xung quanh, bày ra dáng vẻ bận rộn, trong cục điều tra lượn qua lượn lại.
Linh tính được hắn dẫn ra, các giác quan lập tức được phóng đại, trong phòng làm việc, trong hành lang, tiếng bàn bạc, tiếng gọi điện thoại truyền vào trong tai hắn.
“Mặc dù bình thường phó đội trưởng Bạch lạnh lùng nhưng thực lực của hắn ta không thể nghi ngờ, hắn ta là người mạnh nhất thành phố Lục Đằng này, không nghĩ tới ngự linh sư mạnh như thế lại chết như vậy.”
“Đúng thế, ai có thể ngờ tới, ta thấy cái chết lần này vốn có thể được tránh khỏi, muốn trách thì phải trách hai người đội trưởng Dương và phó đội trưởng Bạch, cả ngày cứ tranh giành thắng thua, nếu hai người cùng hành động, sao phó đội trưởng Bạch có thể bị đánh lén mà chết.”
“Lý ca, thời gian ta tới cục điều tra chưa lâu, ngươi nói kỹ lại xem, giữa đội trưởng Dương và phó đội trưởng Bạch có mâu thuẫn gì thế?”
“Còn có thể có mâu thuẫn gì, đơn thuần là tranh thể diện thôi, phó đội trưởng Bạch được công nhận là người mạnh nhất nhưng lúc chọn đội trưởng, đội trưởng Dương Minh lại thắng, trong lòng phó đội trưởng Bạch không phục.”
“Không phải, phó đội trưởng Bạch đã là người mạnh nhất thành phố Lục Đằng rồi, tại sao lại thua đội trưởng Dương?”