Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 69 - Chương 69: Đội Trưởng Dương Minh (1)

Chương 69: Đội trưởng Dương Minh (1) Chương 69: Đội trưởng Dương Minh (1)

“Hì hì, đương nhiên là vì đội trưởng Dương có năng lực, ngươi biết năng lực của đội trưởng Dương là gì không?”

“Ta thấy có người nói năng lực của đội trưởng Dương là may mắn thì phải.”

“Đúng rồi đấy, năng lực của đội trưởng Dương là may mắn, là một năng lực bị động, ngoài việc có thể làm người ta đen như chó ra thì chẳng có tác dụng gì. Vì thế đội trưởng Dương luôn bị ngự linh sư khác trong thành phố gọi là đội trưởng yếu nhất.”

“Không phải, thế sao đội trưởng Dương lại thắng được cuộc chiến chọn đội trưởng? Phó đội trưởng Bạch là sự tồn tại vô địch trong số ngự linh sư nhị giai đó.”

“Còn có thể thắng thế nào nữa? Đương nhiên là dựa vào may mắn rồi, ngày hai người đó đấu, cũng chẳng biết hôm trước phó đội trưởng Bạch ăn phải thứ không sạch sẽ gì, vừa mới đánh hắn ta đã đau bụng rồi bắt đầu tiêu chảy.

Hai người đánh nhau, phó đội trưởng Bạch không dám ra sức, sợ phọt ra, sau đó thì thua, mặc dù năng lực của đội trưởng Dương không được nhưng tốt xấu gì người ta cũng là ngự linh sư nhị giai, đối mặt với một đối thủ không dám ra tay, đương nhiên là nhẹ nhàng giành chiến thắng rồi.”

“Hả? Không phải chứ, nếu đã tiêu chảy, tại sao không tạm dừng?”

“Ngươi ngu à, phó đội trưởng Bạch là người thế nào, ngươi còn không biết sao, hắn ta là điển hình cho người đàn ông lạnh lùng, vờ ngầu lòi, ngươi bảo hắn ta tạm dừng trận đấu để đi vệ sinh trước mặt mọi người so với giết hắn ta còn khó chịu hơn, vì thế hắn ta chỉ có thể vờ như không có chuyện gì mà chiến đấu tiếp.

Đáng thương cho phó đội trưởng Bạch vẫn luôn cho rằng người khác không biết hắn ta tiêu chảy, nhưng khi ấy không ít ngự linh sư tới, ai ai cũng tai thính mắt tinh, họ ngửi thấy mùi từ lâu rồi.”

Phương Hưu trong hành lang nghe đến đây thì không nghe thêm nữa bởi vì sau đó hai người kia toàn nói chuyện linh tinh.

Rõ ràng hai người là nhân viên văn thư nên lúc này mới tương đối nhàn rỗi, còn có thời gian buôn chuyện.

Hắn tiếp tục đi lại trong cục điều tra, không ngừng nghe tin tức.

“Mau, mau tới phòng họp đi, cục trưởng Vương triệu tập cuộc họp khẩn.”

Nghe thấy tin mở họp, Phương Hưu lập tức hòa vào đoàn người, cùng đi về phòng hội nghị.

Trong phòng hội nghị, quanh bàn họp dài đầy người ngồi, có nam, có nữ nhưng phần lớn là thanh niên, đáng nhắc tới là bọn họ chẳng có mấy người mặc đồ công sở đen, phần lớn đều mặc trang phục kỳ dị, cực kỳ cá tính.

Mà hai bên phòng hội nghị lại có hơn mười nhân viên công tác mặc đồ công sở đang đứng.

Phương Hưu lẫn trong đám nhân viên công tác, đứng dựa tường, thầm đánh giá đám người trong phòng họp.

Hiển nhiên đám người này là ngự linh sư, ngự linh sư là chủ lực để chống lại quỷ dị, địa vị đương nhiên sẽ cao hơn người bình thường, có tư cách ngồi vào bàn họp.

Kỳ lạ là hai vị trí trống cạnh Vương Đức Hải không có người ngồi.

Hai vị trí trống?

Phương Hưu đoán hai vị trí kia được định cho đội trưởng Dương Minh và phó đội trưởng Bạch Tề, bây giờ Bạch Tề đã chết, vị trí của hắn ta trống là bình thường, thế còn Dương Minh đâu?

Lẽ nào vẫn còn đang truy tìm quỷ dị?

Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc lá gay mũi.

Hút thuốc trong phòng họp?

Phương Hưu nhìn về phía tỏa mùi thuốc, chỉ thấy trong góc tường sau lưng Vương Đức Hải, một người đàn ông vẻ mặt thẫn thờ ngồi xổm trên nền nhà để hút thuốc.

Người đàn ông kia khoảng hai bảy, hai tám tuổi, mày rậm mắt to, mũi cũng lớn, trên cằm râu lún phún, ngây ngốc nhìn không khí trước mắt, nếu như không phải thỉnh thoảng hắn ta lại hút một hơi thì chẳng khác gì bức tượng.

Những người khác trong phòng đều lựa chọn làm lơ người đàn ông kia, để mặc hắn ta ngồi hút thuốc.

Thấy cảnh tượng này, trong lòng Phương Hưu đã có suy đoán.

Mặc dù ngự linh sư ở đây mặc đồ kỳ lạ, cực kỳ cá tính nhưng lúc họp, họ vẫn phải tuân thủ trình tự cơ bản nhất, ai ai cũng thành thật ngồi vào chỗ.

Mà người đàn ông kia làm vậy nhưng không ai nói gì hắn ta, kể cả Vương Đức Hải cũng thầm cho phép chỉ có thể nói rõ, địa vị của người này rất cao.

Kết hợp với vị trí trống kia, dễ dàng đoán ra được người đàn ông hút thuốc là đội trưởng Dương Minh.

Lúc này Vương Đức Hải bắt đầu cuộc họp, trong cuộc họp khẩn cấp, hắn ta không nói mấy lời thừa thãi mà đi thẳng vào chủ đề.

“Thông qua khảo sát hiện trường của điều tra viên, xác nhận phó đội trưởng Bạch đã hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ.”

Cả phòng họp chỉ có giọng nói nặng nề của Vương Đức Hải.

Cảnh tượng im lặng, có người mặt không cảm xúc, có người chẳng để ý gì, có người bi thương, tinh thần nào cũng đủ cả.

Dương Minh hai mắt trống rỗng, có điều bàn tay cầm điếu thuốc khẽ run.

Sau khi im lặng, giọng nói nặng nề của Vương Đức Hải lại vang lên.

“Phó đội trưởng Bạch chết trong tay một quỷ dị khống chế cái bóng.”

Nói đến đây, màn chiếu trong phòng xuất hiện một bức ảnh mơ hồ, trên bức ảnh là một cái bóng, một cái bóng hình người.

Có điều khác với cái bóng bình thường, nó không có mặt mà là một lập thể, giống như một người mặc quần áo đen bó sát người, đến cả mắt, mũi, miệng cũng bị che kín.

Bình Luận (0)
Comment