Cả người đen xì, hệt như cái bóng của con người sống dậy, trở thành thực thể.
“Quỷ dị này gọi là ảnh quỷ, năng lực của hắn ta thể hiện ra là có thể ẩn mình trong bóng tối, khi phó đội trưởng Bạch chiến đầu với quỷ đầu người, ảnh quỷ thoát ra khỏi cái bóng của hắn ta, đánh lén khiến phó đội trưởng Bạch trọng thương, sau đó chết trong tay quỷ đầu người.”
Mọi người đều tập trung nhìn ảnh quỷ trong ảnh, vẻ mặt nghiêm trọng.
Đột nhiên xuất hiện trong cái bóng, phương thức tấn công này khó mà phòng bị được, chỉ cần không cẩn thận là trúng chiêu.
Mạnh như Bạch Tề cũng bị đánh đến trọng thương, những ngự linh sư khác không dám nhận mình so được với Bạch Tề.
“Trước mắt, tung tích của ảnh quỷ còn chưa rõ, có điều quỷ đầu người đã bị Dương Minh giải quyết, vì thế việc tiếp theo chúng ta cần làm là dốc toàn lực tìm kiếm tung tích ảnh quỷ, tìm ra được thì phải giải quyết triệt để chuyện quỷ dị này.
Còn cả...”
Vương Đức Hải đột nhiên hít sâu một hơi, chậm rãi, nặng nề nói: “Báo thù cho Bạch Tề.”
Không khí trong phòng nghiêm túc hẳn lên.
Có lẽ là thấy không khí nặng nề quá mức, Vương Đức Hải đột nhiên nở nụ cười miễn cưỡng: “Trong sự kiện quỷ dị đầy bất hạnh này, ta còn có một tin tức tốt muốn nói cho mọi người.”
Tin tức tốt?
Mọi người ngẩn ra, phó đội trưởng Tề chết rồi thì còn tin tức gì tốt?
“Chính là sau khi giải quyết chuyện quỷ đầu người, đội trưởng Dương Minh của cục điều tra thành phố Lục Đằng chúng ta đã thành công thăng lên thành ngự linh sư tam giai, gia nhập vào đội ngũ ngự linh sư mũi nhọn!”
Vừa dứt lời, mọi người ồn ào hẳn lên, tất cả ánh mắt đều tập trung vào người đàn ông đang hút thuốc trong góc tường.
Người đàn ông hút thuốc chính là Dương Minh, hắn ta như không nghe thấy gì, cảm xúc chẳng hề dao động, chỉ vứt điều thuốc trong tay đi, lấy bao thuốc trong túi quần ra, định châm thêm điếu nữa.
Lúc này dưới chân hắn ta đã có không ít đầu thuốc bị đốt đen rồi.
Dương Minh mở bao thuốc trong tay, kết quả phát hiện ra bên trong trống rỗng, hắn ta thuận tay bóp bao thuốc nhàu ra rồi ném lên mặt đất, ngước đôi mắt thẫn thờ nhìn mọi người.
“Này, còn thuốc không.”
Giọng nói khàn đặc mang theo chút mệt mỏi.
Mọi người im lặng, không ai đáp lời.
Thấy cảnh này, trong mắt Vương Đức Hải thoáng qua vẻ không nhẫn tâm nhưng hắn ta vẫn trách cứ: “Dương Minh, ngươi lấy lại tinh thần cho ta, bây giờ ngươi đã là ngự linh sư tam giai rồi, sau này an nguy của thành phố Lục Đằng còn dựa vào ngươi để đảm bảo, còn có, lẽ nào ngươi không muốn báo thù cho Bạch Tề sao?”
Đối mặt với sự trách móc của Vương Đức Hải, ánh mắt Dương Minh vẫn không hề dao động, hắn ta vẫn mang dáng vẻ sống dở chết giở, hai tay nhét túi áo, miệng lẩm bẩm: “Vậy ta đi mua một bao.”
Nói rồi hắn ta thực sự định rời cuộc họp đi mua thuốc.
Vừa đi, hắn ta còn vừa lẩm bẩm: “Báo thù? Báo thù rồi Tiểu Bạch có thể sống lại sao?”
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Vương Đức Hải tức giận gào lên nhưng bước chân Dương Minh chẳng hề dừng lại, giống như không nghe thấy.
Vương Đức Hải tức giận rồi bất đắc dĩ, hắn ta chỉ có thể lấy một bao thuốc trong túi quần ra rồi gào: “Chỗ ta có thuốc.”
Dương Minh lập tức dừng lại, bất mãn nói: “Có, sao ngươi không nói sớm.”
Vương Đức Hải ném thẳng bao thuốc cho Dương Minh rồi quay người tiếp tục họp, hiển nhiên hắn ta không muốn nói nhiều thêm một câu.
Dương Minh lại quay về cái góc vừa nãy, vừa hút vừa phàn nàn: “Ồ, nhà cục trưởng Vương làm gì thế, ngày nào cũng hút Hoa Tử.”
Hoa Tử: tên một nhãn hiệu thuốc lá rất đắt.
Mặt Vương Đức Hải đen lại, hắn ta miễn cưỡng nhịn cơn giận, tiếp tục họp.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng họp rầm một tiếng bị đẩy ra.
Vương Đức Hải gào lên: “Chú ý kỷ luật! Kỷ luật! Ta nói ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi...”
Nhân viên công tác vừ vào không cho hắn ta cơ hội nói hết mà hoang mang báo cáo: “Cục trưởng Vương, không hay rồi, cái người mà ngươi vừa bảo ta dẫn đến phòng nghỉ không thấy đâu nữa rồi! Hắn đánh ngất ta rồi chạy rồi!”
“Cái gì!? Ngươi nói Phương Hưu chạy rồi?” Vương Đức Hải vừa kinh hãi vừa giận giữ.
Phương Hưu trong đám người lặng lẽ thở dài, vẫn là do thủ pháp chưa thành thục, không ngờ tới hắn ta chỉ ngất trong thời gian ngắn vậy.
Mặc dù Phương Hưu thành ngự linh sư, có thể bộc phát ra sức mạnh hơn người bình thường nhưng trước đây hắn chưa từng thử đánh ngất người khác, vốn không biết dùng sức thế nào.
“Phương Hưu! Sao ngươi lại ở đây!” Giọng nữ vang vọng phòng họp.
Đấy chính là Trầm Linh Tuyết.
Chỉ thấy Trầm Linh Tuyết đứng phắt dậy, sắc mặt kinh ngạc chỉ Phương Hưu trong đám người.
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Phương Hưu, ngoại trừ Dương Minh, Dương Minh vẫn ngồi nhìn không khí rồi hút thuốc như cũ.