Nhân viên công tác bên cạnh Phương Hưu lập tức phản ứng lại, hắn ta vội vàng cầm súng chĩa vào hắn, dường như chỉ cần hắn có hành động kì lạ thì bọn họ nổ súng ngay lập tức.
Nhóm ngự linh sư ngồi cạnh bàn hội nghị cũng lo lắng nhìn chằm chằm hắn, có ánh mắt tò mò xen lẫn cảnh giác.
Từng tia uy hiếp của linh tính như có như không dồn vào người hắn.
“Phương Hưu! Ngươi có biết tấn công nhân viên công tác ở cục điều tra sẽ bị định tội danh gì không hả? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Hoặc nói cách khác rốt cuộc ngươi là ai!” Sắc mặt Vương Đức Hải trầm xuống.
Phương Hưu không để ý đến lời chất vấn của Vương Đức Hải và trấn áp của đám ngự linh sư, lúc này vẻ mặt của hắn bình tĩnh nhìn sang Dương Minh, người đang hút thuốc ở góc tường.
Bỗng nhiên, hắn bình tĩnh cất lời: “ Muốn Bạch Tề sống lại sao?”
Lời vừa dứt, động tác hút thuốc của Dương Minh khựng lại, ánh mắt vô thần ban đầu nhanh chóng chuyển thành ánh mắt khiến người ta sợ hãi, giống như mãnh hổ xuống núi, nhìn Phương Hưu chòng chọc.
Chỉ thấy hắn ta chậm rãi đứng dậy, sắc mặt âm u, dường như có một nguồn lực vô hình được ấp ủ ở trên người hắn ta, trông hắn ta bình tĩnh, kìm nén, nặng nề giống như bầu trời trước khi nổi giông tố.
Lạch cạch.
Hắn ta vứt điếu thuốc trong tay xuống đất, dùng mũi chân di di.
Sau khi làm xong hành động này, hắn ta bước những bước chân vững vàng về hướng Phương Hưu rồi đứng lại.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phương Hưu trước mắt, hắn ta gằn từng chữ một: “Cho dù ngươi là ai, đến từ đâu, cũng không được lấy người chết ra để đùa giỡn, nếu không…sẽ giết người đấy.”
Vô hình chung, một áp lực khổng lồ như thủy triều đổ xuống Phương Hưu, áp lực của riêng Dương Minh đã lớn hơn tất cả các ngự linh sư có mặt ở đây rất nhiều.
Những ngự linh sư khác cũng hơi biến sắc.
Đây là thực lực của ngự linh sư tam giai sao?
Nhưng khi đối mặt với áp lực khổng lồ này, sắc mặt của Phương Hưu không đổi, hắn từng trải qua lễ tẩy rửa của quỷ dị trên trời cao, mấy áp lực này chẳng là gì với hắn.
Hắn bình tĩnh đối diện với Dương Minh, thản nhiên nói: “Ngươi chỉ cần trả lời muốn hoặc là không.”
Những lời nói bình tĩnh dường như mang theo sức mạnh không thể nghi ngờ.
Nhìn cảnh tượng này, mọi người ở đó đều kinh ngạc.
Đối mặt với một ngự linh sự tam giai, hắn vẫn tự tin nói chuyện như vậy, rốt cuộc Phương Hưu này là ai?
Dương Minh chăm chú nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Phương Hưu, như muốn nhìn thấy điều gì đó, nhưng tất cả những gì hắn ta có thể nhìn thấy chỉ là sự bình tĩnh không thôi.
“Phương Hưu, tóm lại ngươi đang nói xằng nói bậy gì đấy, mau bắt hắn lại cho ta!” Lúc này Vương Đức Hải hoàn toàn không tin tưởng Phương Hưu, hắn ta hoài nghi có một tổ chức thần bí đứng sau Phương Hưu đang lên kế hoạch cho âm mưu mà không thể cho ai biết.
Nhưng khi những nhân viên xung quanh chuẩn bị hành động thì Dương Minh giương tay ngăn bọn họ lại.
“Ngươi có thể làm Tiểu Bạch sống lại sao?”
Sau khi Dương Minh hỏi những điều này, hắn ta tự cảm thấy mình điên rồi, người chết không thể sống lại, đây là quy luật bất di bất dịch.
Cho dù người trước mặt này có thể có năng lực cải tử hoàn sinh, nhưng thi thể của Bạch Tề đã bị quỷ dị ăn thịt, vậy còn có cách nào để Bạch Tề sống lại được?
Hắn ta cũng không biết tại sao bản thân mình lại hỏi một câu ngu ngốc đến vậy, nhưng nhìn vào đôi mắt bĩnh tĩnh của Phương Hưu, trong lòng hắn ta có một loại trực giác, rằng những lời Phương Hưu nói là thật.
Khoé miệng Phương Hưu cong lên.
“Ta không thể làm cho người chết sống lại, nhưng… ta có thể trở về quá khứ, đảo ngược tương lai.”
Lời vừa dứt, mọi người đều ầm ĩ cả lên, bọn họ chỉ cảm thấy đây là chuyện vô lý.
Trở về quá khứ, đảo ngược tương lai còn khoa trương hơn là làm người chết sống lại.
Không ai tin lời nói của Phương Hưu, nhưng Dương Minh vẫn cố chấp như trước, hắn ta hỏi: “Phải làm như thế nào?”
Phương Hưu không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bạch Tề chết lúc nào, lúc ấy ngươi ở đâu?”
Dương Minh nghĩ một hồi nói: “Lúc ấy ta đang đi tra đến manh mối của quỷ đầu người, ở vùng núi bên cạnh thị trấn Thanh Bắc, nhưng bởi vì manh mối sai lệch cho nên ta chưa đến trấn Thanh Bắc.”
Nói đến đây Dương Minh siết chặt hai bàn tay thành nắm đấm trong vô thức, trên mặt lộ vẻ tự trách.
“Nếu ta phát hiện ra trước, đến trấn Thanh Bắc sớm một chút thì hắn ta đã không chết.”
“Tốt lắm, được rồi, bây giờ đưa ta số điện thoại của ngươi.”
“Số điện thoại?” Dương Minh nhất thời sửng sốt, hắn ta hoàn toàn không đuổi kịp lối suy nghĩ của Phương Hưu, vừa nói làm người chết sống lại cơ mà, sao đột nhiên phải bắt đầu từ số điện thoại chứ?