“Đúng vậy, bây giờ ngươi chỉ cần đưa số điện thoại cho ta, sau đó nói cho ta một bí mật.”
“Bí mật gì?” Dương Minh càng lúc càng mơ hồ.
“Một bí mật mà để ngươi tin tưởng ta.” Phương Hưu bình tĩnh nói tiếp: “Sau đó ta sẽ quay về quá khứ, trước khi Bạch Tề gặp chuyện, ta sẽ gọi điện cho ngươi để ngươi đi cứu hắn ta, cho nên cần một bí mật để ngươi tin ta.”
Nghe thế Dương Minh bất giác trừng mắt, mà hắn ta chỉ thấy khó hiểu, cảm giác Phương Hưu đang nói chuyện liêu trai chí dị.
Trở về quá khứ, gọi điện thoại cho hắn ta?
Trên thế giới thực sự có năng lực dị thường như này sao? Cho dù có, e rằng chỉ có ngự linh sư ngũ giai mới thi triển được? Điều này có khả năng sao?
Dương Minh dù có muốn Bạch Tế sống lại đến đâu thì cũng khó có thể thuyết phục bản thân tin vào lời của Phương Hưu.
Không chỉ hắn, mà ngay cả những ngự linh sư ở đây đều không tin, đều là ngự linh sư, sao ngươi lại giỏi như vậy?
Đảo ngược tương lai trở về quá khứ?
Ngươi này còn là ngự linh sư sao? Ngươi là ngự thần sư rồi!
Nhưng chỉ có một người cảm thấy trong lòng có bão tố.
Chính là Trầm Linh Tuyết.
Chỉ vì nàng ta chợt nghĩ đến những gì Phương Hưu đã nói khi làm bài kiểm tra ô nhiễm tâm linh.
“Ta đã du hành giữa tương lai và quá khứ vô số lần, chứng kiến cái chết và sống lại, trải nghiệm những khả năng vô tận. Đối với ta, tương lai chỉ là một con rối có thể tùy ý quan sát và thay đổi.”
Nàng ta đột nhiên hiểu ra tại sao Phương Hưu không trực tiếp trả lời là hắn có thể đoán trước được tương lai hay không mà lại nói một đoạn dài như vậy, rất có thể hắn không phải giả vờ mà là đang kể lại năng lực của mình bằng một phương thức khác - trở về quá khứ, đảo ngược tương lai!
Nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của Dương minh, Phương Hưu mỉm cười: “Thử một lần cũng không mất gì cả.”
Dương Minh lập tức bị thuyết phục, quả thực là như vậy, thử một lần xem, cho dù thất bại thì cũng sẽ chẳng mất gì?
Hắn ta cảm thấy Phương Hưu cũng không thể gây hại cho hắn chỉ bằng số điện thoại và bí mật không quan trọng.
Hù.
Hắt ta thở ra một hơi, chậm rãi nói: “138”
Hắn ta chỉ đọc một lần, Phương Hưu cũng chỉ nghe một lần nhưng đã ghi tạc vào trong đầu.
Sau đó, Dương Minh suy nghĩ một chút, cuối cùng chậm rãi nói: “Vậy ta sẽ nói cho ngươi một bí mật mà chỉ có ta biết. Bí mật này là về Tiểu Bạch. Vốn ta cả đời cũng không có ý định nói ra, sợ rằng Tiểu Bạch mà biết, hắn ta sẽ liều mạng với ta mất, bây giờ hắn ta đã đi rồi, nói ra biết cũng không có hại gì.”
“Bí mật là... kỳ thật trước trận đấu chọn đội trưởng, không phải Tiểu Bạch ăn phải thứ gì bị hỏng khiến hắn tụt dốc trong trận đấu, mà là ta đã cho cậu ấy uống thuốc xổ trước, chỉ vì năng lực của ta là may mắn, cho nên chưa ai hoài nghi ta thôi.”
Im lặng!
Im lặng đến kì lạ!
Mọi người có mặt đều ngơ ngác nhìn Dương Minh, như thể mới gặp lần đầu.
Họ không bao giờ ngờ rằng đội trưởng Dương, người có lông mày rậm và đôi mắt to, lại thực sự âm thầm làm những việc xấu xa như vậy, điều này ... điều này quá khó tin.
Bị mọi người nhìn Dương Minh thẹn quá hóa giận: “Chuyện này sao trách ta được? Nếu tên khốn Tiểu Bạch đó không…haizz, bỏ đi, người cũng chết rồi, không nhắc nữa.”
Hắn ta chợt thở dài, vẻ mặt lại trở nên cô đơn.
“Được rồi đó, cái bí mật thế này là đủ rồi.” Đột nhiên Phương Hưu mở miệng nói: “Đúng rồi, ngươi không có thói quen tắt điện thoại chứ?”
Dương Minh gật đầu: “Nếu ngươi thật sự quay lại quá khứ gọi điện cho ta, vậy ta nhất định sẽ nghe máy, bởi vì ta mù đường, Tiểu Bạch gặp chuyện chính là lúc ta lái xe ở vùng núi gần trấn Thanh Bắc, khi ấy ta đã kết nối điện thoại với Bluetooth và bật định vị nên chắc chắn ta sẽ nhận cuộc gọi.”
Phương Hưu gật đầu: “Đợi mà nghe điện thoại đi.”
Sau đó không còn lời nào nữa.
Khi hắn im lặng, khung cảnh cũng trở nên im lặng.
Mọi người im lặng nhìn hắn, từ giây từ phút trôi qua.
Một giây, hai giây, ba giây…
Bỗng dưng, Phương Hưu cất tiếng nói: “Các ngươi nhìn ta làm gì? Tiếp tục cuộc họp đi.”
Mọi người lập tức kinh ngạc.
Dương Minh không nhịn được nói: “Không phải ngươi sẽ quay về quá khứ sao? Chúng ta đang chờ hành động của ngươi đấy.”
Ánh mắt Phương Hưu nhìn hắn ta như nhìn thằng ngu: “Ta nói ta sẽ quay về quá khứ ngay bao giờ? Còn nữa, ngươi không nghĩ rằng ta sẽ đột nhiên biến mất như trong phim đấy chứ?”
Mọi người: “...”
Nói thật, thực sự bọn họ đã nghĩ như vậy.
“Vậy khi nào ngươi bắt đầu?”
“Không vội, sau khi mở thưởng lúc tám giờ tối.”
Dương Minh nhất thời kinh ngạc: “Mở thưởng? Mở thưởng cái gì?”
“Được rồi, đừng hỏi nữa, Dương Minh, ngươi nhốt kẻ kiên nói xằng nói bậy này vào phòng tạm giam ngay lập tức, ta sẽ đến ngay, rõ ràng đầu óc của hắn không được tỉnh táo, có lẽ linh tính sắp không khống chế được nữa rồi.” Vương Đức Hải đột nhiên lên tiếng.