Dương Minh không muốn làm, lại nhìn thấy Vương Đức Hải nháy mắt với mình.
Vì thế Dương Minh chỉ đành nói với Phương Hưu: “Đi với ta một chuyến.”
Phương Hưu gật đầu, trực tiếp đi theo Dương Minh vào phòng tạm giam, không có làm hành động nào dư thừa.
Dù sao dựa vào thực lực hiện giờ của hắn, làm càn ở cục điều tra cũng chẳng khác nào đi tìm cái chết.
Mặc khác, hắn biết rõ ý của Vương Đức Hải, đó chính là dù lời bản thân hắn nói là thật hay giả, thì chuyện này không thể để lộ trước mặt mọi người.
Nếu lời nói kia là thật, thì năng lực quay về quá khứ đảo ngược tương lai này làm mọi người kinh hãi quá độ, một khi bị truyền ra ngoài, không biết sẽ gây ra phong ba bão táp thế nào.
Nếu lời nói kia là sai, đây sẽ là trò đùa lớn nhất xảy ra với cục điều tra trong năm nay, để quá nhiều người biết chuyện cũng không thích hợp.
Vương Đức Hải lo lắng điểm này, cho nên mới dặn Dương Minh đưa hắn đi.
Tới phòng tạm giam, Phương Hưu lại hỏi Dương Minh rất nhiều về tin tức của ảnh quỷ và quỷ đầu người, và các tin tức liên quan đến Bạch Tề.
Hóa ra năng lực của Bạch Tề là có tốc độ cực cao, hắn ta có tốc độ cực cao, vượt xa ngự linh sư sở hữu tốc độ cực hạn cùng cấp, mang lại cho hắn ta lợi thế tuyệt đối dù tấn công hay chạy trốn.
Hắn ta từng có chiến tích giết hai ngự linh sư nhị giai trong vài giây.
Còn từng thành công trốn thoát khỏi quỷ dị hùng mạnh truy sát.
Vì vậy, hắn ta và Dương Minh được phép hành động một mình, nếu Bạch Tề không đánh được thì có thể bỏ chạy.
Còn Dương Minh, do có năng lực may mắn nên rất khó bất hạnh chết đi.
Chỉ tiếc lần này Bạch Tề vì tình báo giới hạn, không chú ý đến sự tồn tại của ảnh quỷ, dẫn đến bị ảnh quỷ đánh lén.
Những quỷ dị tầm thường khó mà đánh lén Bạch Tề thành công vì tốc độ và phản ứng của hắn ta cực nhanh, nhưng ảnh quỷ thì khác, nó ẩn mình trong cái bóng của Bạch Tề, dù Bạch Tề có nhanh đến đâu, hắn ta cũng không thể thoát khỏi cái bóng.
Trong trận chiến tốc độ cao giữa Bạch Tề và quỷ đầu người, ảnh quỷ phía sau hắn ta như hình với bóng, rồi giáng một đòn chí mạng vào thời điểm quan trọng.
Hai người trò chuyện rất lâu, nhưng Phương Hưu cũng không lấy ra được bao nhiêu tin tức hữu ích.
Tuy rằng Dương Minh bề ngoài thô lỗ, bất cẩn, nhưng lời nói lại không lọt chút sơ hở, lời không nên lộ ra hắn ta cũng không nói ra chữ nào, dù sao thì hắn ta vẫn không xác định được Phương Hưu có thể đảo ngược tương lai hay không.
Khoảng một giờ sau, Vương Đức Hải cùng Trầm Linh Tuyết đến phòng tạm giam.
“Phương Hưu, rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Muốn lợi dụng Dương Minh làm gì?" Sau khi đến đây Vương Đức Hải ngay lập tức chất vấn.
“Còn ba tiếng nữa, sau khi mở thưởng, mọi chuyện đều sẽ có lý giải.” Phương Hưu bình tĩnh nói.
“Mở thưởng? Trước đó không phải ngươi nói năng lực của ngươi là biết trước tương lai sau? Sao giờ lại biến thành đảo ngược tương lai?”
“Hai cái đó có gì khác nhau sao? Sau khi ta biết được tương lai thì có thể thay đổi nó, trình độ này không phải thay đổi tương lai thì là gì? Ví dụ như, ta biết trước hôm nay ta bị xe đâm chết, vậy chỉ cần ta không ra cửa, tương lai sẽ không phải chết.”
Thấy Phương Hưu son sắt, Trầm Linh Tuyết không khỏi xen vào: “Nhưng bây giờ phó đội trưởng Bạch đã chết, chuyện này nhất định đã trở thành quá khứ không thể thay đổi, ở hiện tại làm sao có thể thay đổi quá khứ?”
“Hả?” Phương Hưu thản nhiên liếc nhìn nàng ta một cái, hắn hỏi ngược lại: “Ngươi dựa vào đâu mà nhận định đây là hiện tại? Có loại khả năng là ngươi, Dương Minh, tất cả bọn họ và ta đều không tồn tại. Mọi thứ hiện tại đều là tương lai mà ta nhìn thấy trong mắt ta trong quá khứ.”
Lời nói vừa dứt đám người Trầm Linh Tuyết đều sửng sốt, trông tận tâm can trào ra một cảm giác hoang đường.
“Chúng ta…cũng không tồn tại?”
Dương Minh lại càng thấy lạ, hắn ta nói: “Ngươi có nghe mình đang nói cái gì không?”
Phương Hưu nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói thêm lời nào.
Không khí cổ quái tràn ngập giữa ba người.
Lời nói của Phương Hưu nhùn như vô lý, nhưng không biết vì sao, cẩn thận suy nghĩ, bọn họ lại cảm thấy có chút rùng rợn.
Chúng ta…thật sự không tồn tại sao?
Sau đó, mấy người trong phòng giam ngây người một lát rồi rời đi, chỉ để lại Phương Hưu một mình.
Dù sao mấy người đều là người của cục điều tra, có việc quan trọng cần giải quyết nên không thể đợi ở đây ba tiếng.
…
…
Thời gian như nước, trôi đi rất nhanh, thoáng cái đã qua ba giờ.
Bịch!
Cửa phòng giam bị đẩy mạnh.
Sắc mặt ba người Vương Đức Hải, Trầm Linh Tuyết và Dương Minh u ám bước vào, ánh mắt sắc bén nhìn vào Phương Hưu đang nhắm mắt nghỉ ngơi.