Bỗng nhiên Phương Hưu mở hai mắt, bình tĩnh nhìn ba người họ.
Bộp!
Trầm Linh Tuyết đập mạnh tờ giấy nơi Phương Hưu đã viết số trúng thưởng lên bàn, lạnh giọng nói: “Phương Hưu, số trúng thưởng mà ngươi viết hoàn toàn không trúng. Chẳng những không trúng, mà còn không trúng một số nào! Ngươi nhìn xem, mặt trên ta mới viết dãy số mở thưởng gốc đó!”
“Phương Hưu, bây giờ ngươi có thể giải thích xem, rốt cuộc ngươi là ai, là ai phái ngươi đến?” Vương Đức Hải nghiêm nghị nói.
Dương Minh không liếc lấy một cái, nhưng ánh mắt hắn ta đầy sát khí nhìn Phương Hưu.
Nhưng lúc này, Phương Hưu lại mỉm cười: “Ta tiên đoán chưa bao giờ sai sót, bây giờ ngươi chỉ nghĩ ra một đống sai số mà muốn lừa ta sao?”
Trầm Linh Tuyết tức giận đến mức hô hấp ngưng trệ, lồng ngực phập phồng.
Nàng ta trực tiếp lấy điện thoại di động ra, mở thông tin xổ số rồi đặt trước mặt Phương Hưu.
“Tự ngươi xem đi! Ta xem người còn định diễn đến bao giờ!”
Phương Hưu tuỳ tiện liếc qua, khóe miệng hắn nở nụ cười giễu cợt: “Các người phái người động tay động chân vào xổ số, mà giờ còn chất vật ta ư?”
Lời vừa dứt, sắc mặt của ba người kia lập tức lạnh đi.
Trầm Linh Tuyết cười lạnh: “Phương Hưu, đúng là bọn ta phái người đi đến trung tâm xổ số nhưng mà đó là vì bọn ta sợ ngươi chuẩn bị người định động tay động chân từ trước. Lần quay xổ số này hoàn toàn theo máy móc. Sao hả? Bây giờ nhìn thấy số thưởng không giống rồi, có phải động tay động chân không thành công không?”
Phương Hưu nhìn phản ứng của ba người, cơ bản đã nhận định có lẽ họ sẽ không động tay động chân, thế là hắn có thể yên tâm chết đi sống lại.
Lúc này, Trầm Linh Tuyết cười lạnh: “Không phải trước đó ngươi nói nếu như đoán sai rồi, ngươi sẽ đền mạng sao? Ha ha, ta thấy dáng vẻ bây giờ của ngươi không phải muốn đền mạng, mà là muốn lấp liếm cho qua.”
“Yên tâm, ta nói được làm được.” Phương Hưu mỉm cười, sau đó chiếc dao phẫu thuật sáng bóng xuất hiện trong tay hắn.
Trầm Linh Tuyết và Dương Minh bảo vệ Vương Đức Hải phía sau người, họ tưởng hắn cháy nhà ra mặt chuột.
Thế nhưng khiến người ta kinh ngạc là sau khi Phương Hưu lấy dao phẫu thuật ra thì không ra tay tấn công mà chỉ cắm dao vào cổ mình.
Ba người kia sợ đến ngây người, nhìn thấy cái cổ bị cắm con dao của Phương Hưu, họ chỉ cảm thấy người nói lời giữ lời như thế không thường thấy.
Thật đúng là đã nói là làm.
...
...
Cục điều tra thành phố Lục Đằng.
Phương Hưu chết đi sống lại, theo sự dẫn dắt của Trầm Linh Tuyết và Lý Văn Hạo, hắn đi vào trong.
Lần này quay về, hắn hoàn toàn lặp lại những chuyện như trước đó để tránh gây ra hiệu ứng cánh bướm.
Nhìn thấy cục điều tra mình đến lần thứ hai, Phương Hưu mỉm cười.
Đến lúc thể hiện năng lực đoán trước tương lai thực sự rồi.
Ba người đi vào trong, tự nhiên Phương Hưu dừng chân lại.
Trầm Linh Tuyết nhíu mày: “Sao thế?”
“Khúc ngoặt ở hành lang phía trước có hai nhân viên công tác va vào nhau.”
“Cái gì?” Lý Văn Hạo còn chưa phản ứng lại được, hắn ta hỏi trong vô thức.
Kết quả ngay sau đó, chỉ thấy một người phụ nữ ôm theo xấp văn kiện, mặc trang phục thư ký hớt hải chạy tới, khi nàng ta chạy tới chỗ rẽ, một nhân viên nam trùng hợp quẹo qua.
“Ui chao!”
Sau đó là tiếng kêu thất thanh, hai người va vào nhau, văn kiện rơi lung tung.
Trầm Linh Tuyết và Lý Văn Hạo kinh ngạc, nhìn Phương Hưu với vẻ mặt khó tin.
“Sao... sao có thể chứ?!”
Sắc mặt Phương Hưu bình thản, tự tiến lên trước, bước qua đống văn kiện rơi dưới đất.
Hai người Trầm Linh Tuyết theo phía sau, đến cả nhân viên công tác chào hảo, họ cũng không nghe thấy.
Phương Hưu giống như đã từng đến cục điều tra, quen cửa quen nẻo đi tới khu phòng làm việc, bên trong đang có mười mấy nhân viên văn thư đang ngồi trước máy tính.
Lúc này, hắn nói tiếp: “Người phụ nữ ngồi hàng thứ ba bên trái sẽ đứng dậy lấy cà phê.”
Hắn vừa dứt lời, người phụ nữ kia giống như nghe thấy mệnh lệnh, nàng ta cầm cốc trên bàn làm việc, đứng lên đi ra chỗ máy pha cà phê.
Hai người Trầm Linh Tuyết phía sau càng ngạc nhiên hơn, họ chỉ cảm thấy quá khó tin.
“Người đàn ông ngồi giữa hàng thứ hai từ dưới lên sẽ làm rơi văn kiện.”
Vừa nói xong, chỉ thấy người đàn ông kia có vẻ mệt mỏi, hắn ta giơ tay vươn vai, trong lúc vươn vai, bộp một tiếng, văn kiện trên bàn không cẩn thận bị rơi xuống.
“Người đàn ông ngồi ở vị trí đầu tiên hàng đầu tiên sẽ đi nghe điện thoại, cuộc nói chuyện kéo dài ba giây.”
Trầm Linh Tuyết và Lý Văn Hạo gần như đồng thời nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Sau đó.
Tinh tinh tinh...
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Alo, ai đấy?”
“Tôi không mua nhà, cũng không làm thanh toán hàng, sau này môi giới mấy người đừng gọi điện cho tôi nữa.”