Sau đó cúp điện thoại, hai người kia ngẩng đầu lên nhìn nhau rồi cùng nhìn Phương Hưu với ánh mắt kinh hãi.
Thời gian không nhiều không ít... vừa tròn ba giây.
Hai người họ không thể tin nổi, nhìn Phương Hưu vẫn bình thản, họ chỉ cảm thấy lúc này đối phương như thần minh nói sao thì là vậy, hắn đứng giữa nhân gian, tùy ý thao túng số mệnh của người phàm.
Phương Hưu thản nhiên liếc hai người kia rồi thong dong nói: “Đi thôi, phòng nghỉ ngơi ở bên kia.”
Nói rồi hắn đảo khách thành chủ, dẫn hai người còn đang trong trạng thái kinh ngạc tột độ là Trầm Linh Tuyết và Lý Văn Hạo về phòng nghỉ ngơi.
Đến phòng nghỉ ngơi, hắn còn quen đường quen lối lấy trà từ ngăn kéo thứ hai ở cánh tủ bên trái ra, sau đó lại lấy cà phê từ ngăn kéo thứ ba.
Rồi rót cho Trầm Linh Tuyết một ly cà phê, rót cho Lý Văn Hạo một ly trà xanh.
Lại còn chu đáo cho thêm năm viên đường vào trong cà phê của Trầm Linh Tuyết.
Trầm Linh Tuyết: “...”
Lý Văn Hạo: “...”
Phương Hưu rót cho mình một ly nước trắng, nhấp một ngụm nhỏ rồi thản nhiên: “Không cần ngạc nhiên như thế, ta đã nói rồi, đôi mắt ta có thể nhìn thấu tương lai.”
Trầm Linh Tuyết: “...”
Lý Văn Hạo: “...”
Hai người kinh hãi biến sắc, sau khi bình tĩnh lại hồi lâu, Trầm Linh Tuyết mới nói: “Những chuyện vừa rồi đều là do ngươi biết trước sao? Kể cả vị trí phòng nghỉ, thậm chí là ta uống cà phê phải cho thêm năm viên đường?”
Phương Hưu cầm ly, thổi nhẹ hơi nóng bên trên rồi nhấp một ngụm: “Nếu không thì sao?”
Hai người kia tiếp tục rơi vào im lặng.
Nếu như nói trước đó hai người còn hoài nghi thì bây giờ, sự nghi ngờ trong lòng họ cơ bản là đã tan biến hơn nửa.
Biết những tin tức này có thể là điều tra từ trước nhưng dự đoán được chính xác hành động tiếp theo của nhân viên công tác trong cục điều tra là không thể điều tra từ trước được.
“Hai người các ngươi nên đi tìm Vương Đức Hải báo cáo đi, bây giờ hắn ta đang nhãn rỗi đấy.”
Lúc này hai người hơi ngây ra, không biết nên nói gì cho tốt, đây là phản ứng bình thường của con người khi đối mặt với sự vật vượt qua nhận thức bình thường của bản thân.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng im lặng đứng dậy, tới tìm Vương Đức Hải báo cáo.
Đợi sau khi hai người rời đi, Phương Hưu mới lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.
Trong lúc đó, Dương Minh ở vùng núi gần thị trấn Thanh Bắc xa xôi đang lái xe, nghe nhạc.
Đột nhiên bài hát bị gián đoạn, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Dương Minh lấy điện thoại ra xem, phát hiện là một dãy số xa lạ, hắn ta nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ đã nghe máy ngay.
“Alo, ai thế?”
Giọng nói uể oải của Dương Minh vang lên, ngữ điệu toát ra ba phần đáng khinh, hoàn toàn khác với trạng thái sau khi Bạch Tề chết.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nam bình thản, trầm thấp.
“Nửa tiếng nữa Bạch Tề sẽ chết.”
Kít!
Dương Minh đạp phanh xe, bánh xe ma sát kịch liệt với mặt đường, vạch ra hai vết dài.
Thái độ uể oải kia lập tức được thu bớt lại thay vào đó là giọng nói xa lạ, trầm khàn.
“Ngươi là ai?”
“Ta là Phương Hưu, là một người biết trước tương lai. Bây giờ ta đang làm khách của cục điều tra, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, sau này chúng ta sẽ trở thành đồng nghiệp, ta đoán trước được nửa tiếng nữa Bạch Tề sẽ bị quỷ dị giết chết, bây giờ ngươi đi cứu hắn ta còn kịp.”
Dương Minh tức đến bật cười: “Ta mặc kệ ngươi là ai, ngươi có biết nói đùa lung tung sẽ làm chết người không hả.”
“Lúc chọn đội trưởng, ngươi với Bạch Tề đấu võ với nhau, đêm hôm trước, ngươi đã hạ thuốc xổ cho hắn ta, chỉ có điều bởi vì năng lực của ngươi là may mắn nên không có ai nghi ngờ ngươi.”
Dương Minh kinh hãi biến sắc, buột miệng nói: “Sao ngươi lại biết! Đây là bí mật từ trước đến nay ta chưa từng nói cho người khác.”
“Nhớ lời ta nói, ta chỉ nói một lần thôi, bây giờ Bạch Tề đang ở tòa nhà Lạn Vĩ khu ngoại ô thị trấn Thanh Bắc, hắn ta sẽ gặp quỷ đầu người ở đó rồi chiến đấu, nhưng trong đó không chỉ có một con quỷ mà còn có một ảnh quỷ ẩn thân trong bóng hắn ta, ảnh quỷ đó sẽ đâm sau lưng trong thời khắc then chốt khiến Bạch Tề tử vong.”
Nói xong, Phương Hưu trực tiếp cúp máy.
Dương Minh ngồi trong xe im lặng một lúc lâu, sắc mặt hắn ta u ám khó dò, sau đó, hắn ta quay đầu xe, nhấn số lao về thị trấn Thanh Bắc.
Mặc dù hắn ta không tin tưởng lời Phương Hưu nói lắm nhưng chuyện này thà rằng tin là có chứ không thể chắc rằng không, nhất là đối phương nói chính xác bí mật hắn ta bỏ thuốc xổ.
Trong phòng nghỉ ngơi, Phương Hưu uống hết nước ấm trong ly, đợi thêm một lúc lâu nữa mới thấy Trầm Linh Tuyết.
Lần này thời gian báo cáo của họ rõ ràng dài hơn lần trước, hiển nhiên hành động đoán trước tương lai của Phương Hưu đã làm họ kinh động, cho nên lần báo cáo này, họ nói nhiều hơn.