“Phương Hưu, bây giờ ta sẽ đo lường mức độ ô nhiễm tâm linh cho ngươi.” Vẻ mặt Trầm Linh Tuyết phức tạp.
Phương Hưu gật đầu, sau đó tự mình cầm máy nói dối linh tính, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trầm Linh Tuyết, hắn đeo cái máy lên tay một cách quen thuộc.
Trầm Linh Tuyết ngẩn ra hai giây rồi mới phản ứng lại được: “Câu hỏi đầu tiên, nếu như...”
“Ta chọn cái đầu, chiến đấu với quỷ dị.” Phương Hưu trực tiếp ngắt lời.
Trầm Linh Tuyết: “...”
Phương Hưu phớt lờ Trầm Linh Tuyết đang mắt chữ a miệng chữ o, hắn tiếp tục nói: “Câu hỏi thứ hai, ta sẽ không gia nhập vào quỷ dị, dù cho quỷ dị hứa cho ta quyền lực to lớn hay cho ta danh ngạch, bảo vệ người nhà, bạn bè, người yêu ta không bị tổn thương, thì ta cũng sẽ không gia nhập.
Người nhà ta sẽ không đầu quân cho quỷ dị bởi ta không có người nhà.
Nếu như Triệu Hạo gia nhập vào phe quỷ dị, khuyên ta phản bội, ta sẽ đích thân tiễn hắn lên đường.
Câu hỏi thứ ba, sau khi trở thành ngự linh sư, chuyện ta muốn làm nhất là giết sạch tất cả quỷ dị trên thế giới này...”
Phương Hưu chẳng đợi Trầm Linh Tuyết đọc câu hỏi, hắn nói một hơi hết tất cả đáp án.
Mà từ đầu đến cuối, máy kiểm tra nói dối tâm linh không hề vang một lần nào.
Nói xong, Phương Hưu đứng dậy, bình tĩnh nói với Trầm Linh Tuyết đang trong trạng thái không nói nên lời: “Thông qua kiểm tra rồi, đi thôi, đi gặp Vương Đức Hải.”
Sau đó hắn tới phòng nghỉ ngơi, mà Trầm Linh Tuyết còn ngây ngốc ngồi tại chỗ, thất thần một lúc lâu.
Nhất thời nàng ta cũng không rõ là ai kiểm tra ai nữa.
...
...
Trong phòng làm việc của Vương Đức Hải.
Sau khi nhìn thấy Vương Đức Hải, hắn ta không tự giới thiệu như trước đó nữa mà nhìn chòng chọc Phương Hưu rồi nói: “Phương tiên sinh, nếu ngươi đã biết trước được tên ta, vậy chắc hẳn ta không cần tự giới thiệu nữa, mời ngồi.”
Phương Hưu ngồi xuống, Vương Đức Hải tiếp tục nói: “Nói thực lòng, Phương tiên sinh, dù cho nghe hai người họ báo cáo xong, ta vẫn rất khó có thể tin được ngươi có khả năng đoán trước tương lai, đẳng cấp của năng lực này vượt xa những ngự linh sư khác, không biết ngươi có hiểu rõ ý ta không, năng lực của ngự linh sư nhất giai bình thường khác chỉ có hỏa diễm, lực lượng, tốc độ,... Nhưng rõ ràng năng lực của ngươi cao hơn họ.”
“Ngươi muốn nói là ta không cùng một cấp với họ phải không?” Phương Hưu đột nhiên chen ngang: “Năng lực đoán trước tương lai không nên ở trên người một ngự linh sư nhất giai.”
Vương Đức Hải gật đầu: “Không sai, nếu như ngươi là một ngự linh sư tam giai, sở hữu năng lực đoán trước tương lai chính xác, vậy thì ta sẽ không quá kinh ngạc, nhưng ngươi chỉ là một ngự linh sư mới lên, theo lẽ thường mà nói, kể cả năng lực của ngươi là đoán trước tương lai thì ngươi cũng chỉ đoán trước được chuyện xảy ra trong một giây hay vài giây thôi.
Nhưng ngươi lại đoán được mấy người Tiểu Trầm đến cửa, đoán được cục điều tra, thậm chí đến cả xổ số buổi tối, ngươi cũng đoán ra được, chuyện này có hơi khó tin.”
“Cục trưởng Vương, ngươi có bao giờ nghĩ tới, có lẽ ta vốn không cùng một tầng cấp với họ, thế giới này luôn tồn tại một vài người từ khi sinh ra đã không thể dùng lẽ thường lý giải.”
“Đúng thế, có vài người sinh ra đã là thiên tài, ngự linh sư thiên tài cũng có không ít nhưng Phương tiên sinh, nếu như ngươi nhìn thấy một đứa bé vừa sinh ra đã biết hát biết múa, còn có thể đánh bóng rổ, vậy ngươi cảm thấy hắn ta có được tính là thiên tài không?”
Phương Hưu mỉm cười: “Sao lại không được tính?”
Vương Đức Hải: “...”
Hắn ta hít sâu một hơi, không biết tại sao, nghe thấy câu sao lại không được tính kia, hắn ta đột nhiên có sự xúc động muốn đánh người.
“Nếu Phương tiên sinh đã nhận định như thế thì ta cũng chẳng còn gì để nói nữa, đúng rồi, Tiểu Trầm, báo cáo kiểm tra ô nhiễm linh tính của Phương tiên sinh đâu?”
Trầm Linh Tuyết không tập trung, nàng ta không nghe thấy lời Vương Đức Hải mà chỉ ngồi im đó ngây ra.
Vương Đức Hải nhíu mày, lặp lại: “Tiểu Trầm!”
“Hả!” Trầm Linh Tuyết hoàn hồn lại, nghi hoặc nhìn Vương Đức Hải rồi hỏi: “Sao thế cục trưởng Vương?”
“Báo cáo! Báo cáo kiểm tra ô nhiễm tâm linh của Phương tiên sinh!”
Trầm Linh Tuyết lấy báo cáo ra theo bản năng, kết quả trong lúc đờ đẫn, hình như nàng ta chưa viết báo cáo.
Trầm chí đến cả hỏi nàng ta còn chưa hỏi xong, Phương Hưu đã trả lời xong rồi, bởi vì khi đó quá mức kinh ngạc nên nàng ta quên không ghi lại.
“Ta... ta chưa viết báo cáo.”
“Chưa viết?” Vương Đức Hải chỉ cảm thấy huyết áp bắt đầu tăng xông: “Tiểu Trầm, ngươi cũng là một nhân viên điều tra lão làng rồi mà bây giờ còn buông thả đến mức này sao?”
“Không phải, cục trưởng Vương, không phải ta chưa viết mà là ta còn chưa hỏi câu hỏi để đo lường ô nhiễm tâm linh.”