“Cái gì!?” Vương Đức Hải đột nhiên cao giọng, hắn ta cảm thấy Trầm Linh Tuyết cố ý chống đối mình, không chỉ không viết báo cáo mà đến cả hỏi cũng không thèm hỏi.
Trầm Linh Tuyết nhanh chóng nhận ra lời mình nói còn mang nghĩa khác, nàng ta vội giải thích: “Ta không có ý đó, lúc đầu ta định hỏi để đo lường ô nhiễm tâm linh rồi nhưng Phương Hưu đã đoán ra mọi câu hỏi của ta từ trước, chẳng cần đợi ta hỏi, hắn đã nói thẳng mọi đáp án ra rồi, hơn nữa đáp án còn cực kỳ hoàn hảo, máy kiểm tra nói dối tâm linh cũng không vang lên.”
Vương Đức Hải kinh ngạc nhìn Phương Hưu, im lặng một lúc lâu.
Sau đó hắn ta mới hỏi: “Phương tiên sinh, kể cả ngươi có thể đoán trước tương lai thật, lẽ nào năng lực không tiêu hao sao? Có thể đoán bừa vậy à?”
Phương Hưu lắc đầu: “Sự tiêu hao do dự đoán tương lai không lớn nhưng phải trả đại giá.”
“Đại giá?” Vương Đức Hải hiếu kỳ hỏi.
“Linh tính mất khống chế.”
Nói xong mấy chữ kia, mặt Vương Đức Hải và Trầm Linh Tuyết đều hơi biến sắc.
Bởi vì linh tính mất khống chế đều là chuyện mà mỗi ngự linh sư không thể không đối mặt, thậm chí cục điều tra còn từng chịu tổn thất nghiêm trọng vì linh tính bị mất khống chế.
“Phương tiên sinh, ngươi nói là mỗi lần đoán trước tương lai thì tâm linh đều có nguy cơ bị mất khống chế sao?” Vương Đức Hải nghiêm túc.
Phương Hưu gật đầu: “Không sai, năng lực càng mạnh mẽ thì cái giá phải trả càng lớn, mỗi lần dự đoán tương lai, trong đầu ta sẽ có một lượng lớn thông tin hỗn loạn tràn vào, những thông tin kia tạo thành công kích không nhỏ với não bộ. Từ đó gây ra nguy cơ linh tính bị mất khống chế.
Hơn nữa phạm vi đoán trước cũng chưa lớn, trước mắt ta không thể đoán trước tương lai dài, ngắn thì mấy giây, dài thì mấy ngày, lâu hơn nữa thì chưa được.”
Vương Đại Hải thấy hắn nói nghiêm túc thì vẻ mặt không khỏi trịnh trọng hơn: “Có lẽ năng lực đoán trước tương lai liên quan tới linh tính của ngươi, bây giờ ngươi chỉ là ngự linh sư mới, thời gian dự đoán được không dài cũng là bình thường, có lẽ đợi đến khi ngươi lên nhị giai, năng lực sẽ có đột phá.
Chỉ là Phương tiên sinh, ta có chút thắc mắc, nếu dự đoán tương lai sẽ làm linh tính mất không chế, vậy tại sao ngươi còn thường xuyên dự đoán như vậy?”
“Bởi vì linh hương.”
“Ngươi muốn linh hương của cục điều tra?”
“Không sai, sở dĩ ta thường xuyên sử dụng năng lực là vì để cục điều tra các ngươi coi trọng, sao đó gia nhập cục điều tra, lấy linh hương để làm ổn định linh tính.”
Nghe tới đây, trong đầu Vương Đức Hải cũng đã hình thành logic khép kín, giải thích hoàn mỹ tất cả hành vi của Phương Hưu, hiểu rõ mục đích của hắn.
Hóa ra mục đích của hắn là muốn linh hương sao?
Mặc dù linh hương quý nhưng Vương Đức Hải sẽ không tiếc, đối mặt với một ngự linh sư biết trước tương lai, bất kể là trả cái giá thế nào cũng phải thuyết phục người ta gia nhập.
“Phương tiên sinh, nếu như ta mời ngươi gia nhập cục điều tra, không biết phải trả ngươi lương bổng thế nào?”
“Ta yêu cầu được hưởng đãi ngộ của ngự linh sư nhị giai, bên cạnh đó cơ bản thì mỗi tháng phải cho ta một cành linh hương, ngoài ra, ta muốn thời gian làm việc tự do một chút, có thể từ chối một vài yêu cầu công việc bất lịch sự.
Còn có, nếu như gặp phải chuyện cần dùng đến năng lực của ta, sau khi xong việc, nhất định phải có bồi thường tương xứng, nói cách khác chính là... trả thêm tiền.”
Một loạt các yêu cầu được đưa ra, Vương Đức Hải còn chưa nói gì, Trầm Linh Tuyết ở bên cạnh đã không nhịn được.
“Phương Hưu, ngươi đừng đùa nữa đi, ý của ngươi là mỗi ngày không làm việc nhưng cục điều tra phải dùng đãi ngộ của ngự linh sư nhị giai và linh hương để nuôi ngươi, mà một khi cần ngươi làm việc lại còn phải trả tiền?”
Phương Hưu gật đầu: “Khả năng đọc hiểu và lý giải không tệ.”
“Ngươi!” Trầm Linh Tuyết giận dữ nhìn qua rồi lại quay đầu nói với Vương Đức Hải: “Cục trưởng Vương, ngươi không thể đồng ý với yêu cầu của hắn, chuyện này không hợp quy định, hắn chỉ là một ngự linh sư mới, nếu làm theo yêu cầu của hắn, vậy đại ngộ của hắn có thể sánh ngang với đội trưởng rồi. Hơn nữa bây giờ còn chưa chắc chắn hắn có thể đoán trước tương lai hay không.”
Vương Đức Hải không để ý tới Trầm Linh Tuyết mà im lặng một lúc rồi nói: “Phương tiên sinh, nếu như sau khi mở thưởng, thực sự có thể xác định ngươi đoán trước được tương lai, vậy thì lương bổng và đãi ngộ, cùng với mỗi tháng một rễ linh hương của ngươi, ta có thể đồng ý, nhưng mỗi lần cần dùng năng lực của ngươi thì phải trả thêm tiền, điều này, ta e là...”
“Cục trưởng Vương, xem ra ngươi còn chưa nhận thức được giá trị của năng lực ta sở hữu, có điều ngươi sẽ biết nhanh thôi.” Phương Hưu trực tiếp ngắt lời.