“Phương tiên sinh, ngưoi có ý gì?” Vương Đức Hải hơi nhíu mày.
“Lúc đến đây ta đã tặng cho cục điều tra một phần quà lớn, đợi sau khi nhìn thấy phần quà kia, ta nghĩ chắc hẳn ngươi sẽ đồng ý với điều kiện của ta.”
“Quà gì?” Có lẽ là xem phim nhiều quá, Vương Đức Hải vừa nghe thấy chữ quà, hắn ta bất giác cảm thấy đây chẳng phải thứ hay ho gì.
Phương Hưu mỉm cười: “Một mạng người.”
Vẻ mặt Vương Đức Hải nghiêm túc: “Ai?”
“Mạng của Bạch Tề.”
“Phương Hưu, rốt cuộc ngươi có ý gì? Ngươi muốn lấy mạng của Bạch Tề ra uy hiếp ta?”
“Không phải uy hiếp mà là quà, nếu như không tin, bây giờ ngươi có thể gọi điện thoại cho Bạch Tề.”
Thái độ cộng thêm ngữ điệu của Phương Hưu thực sự quá dễ dàng bị hiểu lầm, hắn cực kỳ giống vai phản diện có niềm tin chiến thắng, dùng mạng người để uy hiếp nhân vật chính trong phim điện ảnh.
Vương Đức Hải không gọi điện thoại ngay mà dùng ánh mắt ra hiệu cho Trầm Linh Tuyết.
Trầm Linh Tuyết lập tức hiểu ý, nàng ta đứng dậy, đi tới cạnh Phương Hưu.
Rõ ràng, nàng ta định một khi tình hình không đúng, nàng ta sẽ ra tay.
Phương Hưu điềm nhiên như không, bởi vì hắn cứu người chứ không giết người.
Vương Đức Hải lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi cho Bạch Tề.
Tút tút tút...
“ĐIện thoại ngài gọi đã tắt máy.”
Ánh mắt Vương Đức Hải đột nhiên trở nên nặng nề, hắn ta nhìn Phương Hưu chằm chằm: “Trên người Bạch Tề có điện thoại được tăng cường bảo mật do cục điều tra phân cho, chiếc điện thoại mở máy hai tư giờ, nhưng bây giờ nó lại tắt máy rồi, Phương tiên sinh, ta có thể hiểu rằng đây là quà của ngươi không?”
Phụt!
Bàn tay trắng nõn của Trầm Linh Tuyết xuất hiện một ngọn lửa sáng chói, nóng bỏng, vẻ uy hiếp trên mặt không nói cũng tự hiểu.
“Nói mau, ngươi làm gì phó đội trưởng Bạch rồi!”
Phương Hưu nhíu mày, Dương Minh thất bại rồi sao?
Đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, phá vỡ không khí nặng nề.
Vương Đức Hải nhìn màn hình điện thoại, bên trên hiển thị người gọi là Dương Minh.
Hắn ta nhận không chút do dự.
“Alo...”
Hắn ta mới nói một chữ, đầu bên kia điện thoại đã truyền tới tiếng hét của Dương Minh.
“Cục trưởng Vương! Cục điều tra có người nào tên Phương Hưu không!”
Cảm nhận được tâm trạng kích động của Dương Minh, Vương Đức Hải nghĩ sự việc theo hướng xấu theo bản năng.
“Sao ngươi biết tên Phương Hưu này? Còn có Bạch Tề đâu, không phải hắn ta cùng ngươi đi tra quỷ đầu người sao? Hắn ta sao rồi!” Giọng điệu Vương Đức Hải gấp gáp.
“Cái gì! Bạch Tề trọng thương rồi!” Vương Đức Hải đột nhiên kích động ngắt lời Dương Minh, đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm Phương Hưu đang bình thản trước mắt.
Giờ khắc này hắn ta nghĩ nhiều thứ trong đầu, thế mà Phương Hưu có thể làm ngự linh sư đứng đầu thành phố Lục Đằng bị trọng thương, thế lực sau lưng hắn chắc chắn khó mà tưởng tượng được, rốt cuộc hắn là ai? Không chỉ có thực lực mạnh mẽ, gan lại còn lớn như thế, làm người bị thương xong còn dám đến cục điều tra khiêu khích?
Trầm Linh Tuyết cũng không chấn định nổi nữa, ngọn lửa trong tay bùng to lên, giận dữ nói: “Phương Hưu! Rốt cuộc ngươi là ai! Ai phái ngươi đến đây! Tổ chức sau lưng ngươi lại còn dám ra tay với Bạch Tề sao!”
Đối mặt với áp lực từ hai người đối diện, Phương Hưu chỉ thông dong: “Ta kiến nghị ngươi nghe hết lời Dương Minh đã.”
Vương Đức Hải híp mắt lại, không ra lệnh động thủ, suy cho cùng đối phương có thể làm Bạch Tề bị trọng thương, lại còn chẳng e dè gì, chắc chắn hắn có chỗ dựa.
“Dương Minh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi nói hai năm rõ mười cho ta!”
“Có phải Phương Hưu ở bên cạnh ngươi không?” Dương Minh hỏi.
Vương Đức Hải trịnh trọng gật đầu: “Không sai, bây giờ hắn đang trong phòng làm việc của ta, vừa bảo sẽ tặng ta một phần quà lớn, kết quả ta nhận được điện thoại của ngươi nói Bạch Tề trọng thương, đây đúng là quà lớn mà!”
“Không sai, đúng là một phần quà lớn, may mà Phương Hưu gọi điện thoại nhắc nhở ta trước, ta mới có thể đến cứu Bạch Tề, nếu không lần này Bạch Tề chết chắc rồi.”
“Cái gì!?” Vương Đức Hải kinh ngạc biến sắc: “Ý của ngươi là Phương Hưu thông báo để ngươi đi cứu Bạch Tề từ trước?”
“Không sai, trước đó ta nhận được điện thoại của một người tự xưng là Phương Hưu, hắn nói Bạch Tề đang chiến đấu với quỷ đầu người, trong bóng của hắn ta còn ẩn một con quỷ dị đâm sau lưng, khiến Bạch Tề tử vong, sau khi nhận điện thoại, ta lập tức tụ hội với Bạch Tề, kết quả tất cả đều giống như Phương Hưu nói!
Nếu không phải ta đến kịp thời, Bạch Tề thực sự đã chết rồi!”
Vương Đức Hải khó tin nhìn Phương Hưu, nhất thời, hắn ta kinh hãi đến không nói nên lời.
Phương Hưu lại bình tĩnh: “Cục trưởng Vương, ngươi có hài lòng về phần quả này của ta không? Còn nữa, Trầm tiểu thư, thu phép thần thông lại đi.”