Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 80 - Chương 80: Đánh Giá Cấp S, Danh Hiệu Nhà Tiên Tri

Chương 80: Đánh giá cấp S, danh hiệu nhà tiên tri Chương 80: Đánh giá cấp S, danh hiệu nhà tiên tri

“Ngươi là Phương Hưu?”

Phương Hưu gật đầu.

“Trầm Linh Tuyết, ngươi ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói riêng với Phương Hưu.”

Trầm Linh Tuyết: “...”

Nàng ta cảm thấy bản thân đã không còn được coi trọng nữa.

Rầm!

Trầm Linh Tuyết bực bội rời khỏi phòng nghỉ ngơi rồi đóng sầm cửa lại.

Dương Minh thấy Trầm Linh Tuyết đi rồi thì vội ngồi xuống, sốt ruột nói với Phương Hưu: “Phương Hưu, chuyện ta hạ thuốc xổ cho Bạch Tề, ngươi chưa nói với người khác đâu nhỉ?”

Phương Hưu: “...”

Hắn phát hiện ra điểm đội trưởng Dương Minh này chú ý có hơi lạ, trong tình huống này điều người bình thường chú ý tới trước nhất không phải nên là dự đoán tương lai sao? Hoặc là cảm ơn đã nhắc nhở, cứu sống Bạch Tề.

Ai ngờ tới, điều Dương Minh để ý nhất là chuyện hạ thuốc Bạch Tề có bị người khác biết không.

Nghĩ một lát, Phương Hưu nói: “Trước mắt, ngoại trừ ngươi ra, không có bất kỳ người nào biết, nhưng sau này thì chưa chắc.”

Dương Minh nghe thấy nửa câu trước, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe đến nửa câu sau, sắc mặt hắn ta trực tiếp trở nên khó coi.

“Ngươi có ý gì?”

“Ý của ta là, phải thêm tiền.”

Nhất thời sắc mặt Dương Minh khó coi như ăn phải phân, hắn ta miễn cưỡng cười: “Phương Hưu, có lẽ ngươi sắp gia nhập cục điều tra rồi, ngươi biết không, bây giờ ta là đội trưởng cục điều tra, ngươi biết tầm quan trọng của đội trưởng không? Hoàn cảnh cục điều tra rất phức tạp, ngươi lại là người mới, rất nhiều chuyện còn chưa nắm rõ, nhưng nếu như người làm đội trưởng như ta chống lưng cho ngươi, vậy...”

Phương Hưu trực tiếp ngắt lời: “Đội trưởng Dương, ngươi cũng không muốn chuyện hạ thuốc bị Bạch Tề biết đâu nhỉ?”

Dương Minh: “...”

“Tiểu Phương à, ngươi có biết phát ngôn bây giờ của ngươi rất nguy hiểm không?”

“Một trăm linh tệ.”

“Ngươi!” Dương Minh hơi nóng nảy, sắc mặt không tốt: “Phương Hưu, bây giờ ngươi còn chưa gia nhập cục điều tra đâu, ngươi có tin một câu nói của ta có thể...”

“Hai trăm.”

“Mẹ kiếp! Ngươi đủ rồi đấy! Một tháng lương của ta mới có mười linh tệ, ngươi muốn hai mươi tháng lương của ta? Vậy ngươi cứ nói đi, thà rằng bị Tiểu Bạch đánh chết ta cũng không thể tổn thất hai mươi tháng lương, cái này còn khó chịu hơn cả giết ta.”

“Được.”

Phương Hưu đứng thẳng dậy, mở cửa phòng nghỉ, sau đó hít sâu một hơi rồi gào: “Dương...”

“Ôi trời... đừng mà... đùa thôi đại ca, đùa thôi mà.” Dương Minh bị dọa tái mặt, hắn ta vội kéo Phương Hưu về, đóng cửa phòng nghỉ lại.

Chỉ thấy hắn ta nở nụ cười đê hèn: “Đại ca, Hưu ca, có thể thương lượng không, tính theo giá ban đầu là được, một trăm linh tệ...”

Phương Hưu lại hít sâu một hơi: “Dương Minh...”

“Này này này... hai trăm! Cho ngươi hai trăm.”

Cuối cùng Dương Minh nhịn đau lấy ra hai trăm tệ từ trong kim khố của mình ra, cho Phương Hưu như phí bịt miệng.

Sau khi đưa tiền xong, cả người Dương Minh đều không ổn, giống hệt như lúc mở họp lần trước, biết được tin Bạch Tề chết, cả người cô đơn, chán nản ngồi trong góc tường hút thuốc.

...

...

Bảy giờ năm mươi phút tối.

Trong phòng họp nhỏ của cục điều tra, Phương Hưu, Vương Đức Hải và Trầm Linh Tuyết ngồi cạnh bàn hội nghị nói chuyện, Dương Minh ngồi xổm trong góc với vẻ mặt ưu thương.

“Đội trưởng Dương, ngươi có thể dập thuốc đi không?” Trầm Linh Tuyết bịt mũi.

Dương Minh trong góc ngẩng đầu lên: “Linh Tuyết ơi, có thể cho ta vay chút linh tệ không?”

Trầm Linh Tuyết lại càng giận hơn: “Một ngự linh sư nhất giai có lý lịch sâu như ta mới được năm linh tệ một tháng, ngươi là đội trưởng, mỗi tháng hai mươi linh tệ, ngươi vay tiền ta? Không cho vay.”

Sau khi nghe thấy mỗi tháng đội trưởng được hai mươi linh tệ, Phương Hưu biết bản thân nóng vội rồi, lần sau phải tống tiền, lấy thêm của Dương Minh một khoản nữa.

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, điện thoại tới rồi kìa.” Vương Đức Hải đột nhiên ngắt lời.

Sau đó hắn ta lấy điện thoại ra, mở loa ngoài.

“Cục trưởng Vương, số trúng thưởng hôm nay là 1, 12, 17, 18, 26, 27, 05.”

Sau đó từng con số được đọc ra, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên tờ giấy trên bàn.

Con số viết trên đó là 1, 12, 17, 18, 26, 27, 05.

Không hề sai lệch.

Trúng rồi!

Cảnh tượng im lặng có thể nghe được tiếng kim rời.

Sau đó Vương Đức Hải cúp điện thoại.

Dương Minh hưng phấn chạy qua, nắm bả vai Phương Hưu: “Hưu ca, từ nay trở đi, ngươi chính là anh em ruột thịt của ta, đoán cho ta số kỳ sau đi.”

Trầm Linh Tuyết lấy điện thoại ra, bắt đầu tra xổ số kỳ này.

Phương Hưu đập tay Dương Minh, hắn ghét người không có giới hạn.

“Được rồi, Dương Minh, đừng đùa nữa, năng lực tiên tri của Phương Hưu sẽ dẫn đến linh tính mất khống chế, sau này không được dùng trên mấy chuyện nhỏ!” Vương Đức Hải trách cứ.

Dương Minh chỉ có thể ngậm ngùi thả lỏng tay, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đây sao có thể nói là chuyện nhỏ được, thà rằng linh tính bị mất khống chế, ta cũng không muốn bị nghèo.”

Bình Luận (0)
Comment